Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 25 : Tiêu phủ có tiệc

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi lấy làm kinh hãi, nàng kinh ngạc nhìn gã sai vặt này, "Ta cũng có thể đi sao?"



Gã sai vặt gật đầu nói: "Lang quân nhà nô tài đã nói, bức thêu của tiểu cô tử đã bán cho một quý nhân, hai ngày trước quý nhân đó hỏi người thêu.

Lần này, quý nhân đó cũng tham gia bữa tiệc. Lang quân nói, vừa khéo

mượn cơ hội này, cho tiểu cô tử trình diện, tránh cho tiểu cô tử tài

năng xuất nhưng mà lại để cho người ta chà đạp."



Là vậy sao?



Trương Khởi không ngờ Tiêu Mạc sẽ suy nghĩ cho nàng như vậy.



Cắn môi suy nghĩ một lúc, Trương Khởi khẽ nói: "Ta muốn gặp lang quân nhà ngươi."



Gã sai vặt lại nhếch miệng, cười he he nói: "Lang quân nhà nô tài lại nói

đúng rồi, ngài nói dù nô tài có nói như vậy, cô cũng không hoàn toàn tin nô tài. Vậy, tiểu cô tử, xin mời!"



Đối mặt với sự giễu cợt của

gã sai vặt, Trương Khởi chỉ mím môi cười một tiếng, trong lòng không

khỏi thầm giật mình: Tiêu Mạc này thật đúng là có tài, phản ứng của mình bị hắn đoán trúng hết.



Hai người một trước một sau đi trên đường nhỏ, cách nhau khá xa.



Không bao lâu, Trương Khởi đứng lại, bên hồ nhỏ cách nàng trăm bước, Tiêu Mạc quả nhiên đứng ở đó, nhưng hắn đang cúi đầu, không biết nói gì với một

tiểu lang của Trương phủ.



Gã sai vặt bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Mạc. Thấy hắn xuất hiện, Tiêu Mạc liền quay đầu nhìn Trương Khởi. Nhìn

thấy nàng, Tiêu Mạc cười cười.



Trương Khởi xấu hổ cười lại một tiếng, lúc này mới thấy yên lòng.



Nàng cúi đầu đi về phía trước.



Không bao lâu, gã sai vặt đuổi theo. Trương Khởi dừng bước, khẽ nói: "Đa tạ ý tốt của lang quân nhà ngươi, có điều...." Cắn răng, nàng không đè nén

được nghẹn ngào mà khẽ khóc không ra tiếng: "Tâm ý của Tiêu lang, A Khởi cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng ta bây giờ còn chưa thể. . . ." Nàng

cúi thấp người, xoay người rời đi trong ánh mắt đồng tình của gã sai

vặt.



Nàng bây giờ còn chưa thể, nếu như nàng trời sinh chỉ có

tướng mạo thanh tú, mượn cơ hội này xuất hiện, cũng có thể được Trương

phủ coi trọng, gả cho quan nghèo làm vợ, hoặc gả cho con cháu nhà quan

lại có danh tiếng, phong độ bất phàm làm vợ lẽ.



Nhưng, nàng không muốn. . . . .Không bao lâu nữa, dung nhan nàng nở rộ, đến lúc đó, sự

che giấu vụng về của nàng không lừa được những kẻ quyền quý đã trải qua
Cầm lược

lên, chải tóc che trán, trong lời lẩm bẩm bất mãn của A Lục, Trương Khởi nói: "Không còn sớm, ta phải đi đây." Nàng cho khăn tay mới thêu vào

ngực, ngoái đầu lại nhìn A Lục, "Ta không có ở đây, ngươi cẩn thận một

chút."



Dứt lời, nàng đẩy cửa đi ra ngoài.



Nhìn nàng dần

dần đi vào ánh chiều tà, A Lục hơi hoa mắt, một hồi lâu nàng thì thầm:

"Ta quên chưa nói, A Khởi càng ngày càng cao, eo thon, mông cong, rất

đẹp đấy."



Trương Cẩm không nói Trương Khởi phải đợi nàng ở đâu.



Khi nàng thấy Trương Khởi trên đường nhỏ thông ra cửa hông, cúi đầu, tĩnh lặng mà khéo léo thì không khỏi kinh ngạc nhíu mày.



Trương Khởi chạy bước nhỏ đi đến.



Đi tới bên cạnh Trương Cẩm, Trương Khởi cúi người, khẽ giọng nói: "A tỷ,

muội tới rồi." Cũng không đợi Trương Cẩm nói gì, nàng tự động đứng ở sau hầu gái A Lam đứng sát bên Trương Cẩm.



A Lam là gia sinh tử con

gái của đầy tớ trong nhà, đã sớm được tổ tiên Trương thị ban cho họ

Trương. Cũng có mặt mũi trong đám hạ nhân. Đây là lần thứ hai nàng và

Trương Khởi gặp mặt.



Nhìn sang Trương Khởi, thấy nàng mặc dù vẫn

mặc lụa mỏng bươm buớm các cô tử hay mặc, cách ăn mặc này cũng có phần

trắng trong thuần khiết, điệu bộ khép mi buông mắt lại không hề có vẻ

thanh quý của tiểu cô tử, còn giống một hầu gái hơn nàng ta. Khóe miệng A Lam khẽ nhếch lên, không để ý tới Trương Khởi nữa, mà đi về phía trước

một bước đến gần Trương Cẩm.



Tối nay đến Tiêu phủ tổ chức yến

hội, trừ Trương Cẩm, còn có sáu cô tử Trương thị con vợ cả. Họ đã ngồi

lên xe từ lâu, chỉ chờ mỗi Trương Cẩm.



Nhìn thấy Trương Khởi như

một tỳ nữ, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Trương Cẩm, chúng cô tử nhìn liếc mắt rồi không thèm để ý nữa: Cô tử con vợ cả luôn coi muội muội cùng

cha khác mẹ của mình là tỳ nữ mà sai bảo là chuyện đâu đâu cũng có.



Trương Cẩm vừa đến là có thể lên đường. Lúc đó vừa đúng trời chiều, nửa rặng

mây như bông được ánh mặt trời nhuộm đỏ, bầu trời lộng lẫy biết bao.