Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 26 : Tiêu phủ

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi đã không nhớ rõ thành Kiến Khang là cái dạng gì rồi.



Ngồi ở trong xe ngựa, xuyên qua màn xe vén lên nhìn người bên ngoài, dòng

sông nhỏ nước, nghe giọng ngô nông dịu dàng quen thuộc, thật là làm cho

người ta hoảng hốt.



Trương Cẩm nhìn ra phía ngoài một trận, đột

nhiên nói: "Ghét nhất những người đó, động một chút là ‘ a nông (nghĩa

là tôi), a bàng (kế, kề, gần) ’ . E sợ cho người khác không biết mình là nam nhân."



Nàng nói xong hào hứng bừng bừng, đáng tiếc hai người đồng bạn trong xe ngựa, A Lam thì nghe không hiểu, Trương Khởi lại giả

bộ nghe không hiểu.



Đi ra ngoài mà hoàn toàn không có có người

ủng hộ, Trương Cẩm cũng cảm thấy không thú vị. Nàng chép chép miệng,

buồn buồn nói: "Nói với các ngươi chuyện này làm gì? Gì cũng không hiểu

."



A Lam vội vàng cười theo, Trương Khởi lại cúi đầu thấp hơn.



Trương Cẩm không nhịn được nhìn thoáng qua các nàng, hất đầu, không để ý tới các nàng nữa.



Tiêu phủ ở phía bắc thành Kiến Khang, là một trong tứ đại gia tộc Vương, Tạ, Viên, Tiêu mấy trăm năm, đất đai của Tiêu phủ cực kỳ rộng lớn. Cách bức tường thật cao, có thể thấy cây cối cao lớn bên trong, nghe được bên

trong bay ra tiếng khèn vui mừng.



Xe ngựa của các cô tử Trương

phủ đến thì xe ngựa của các lang quâng cũng chạy tới. Trương Cẩm đi vài

bước, nũng nịu kêu mấy thiếu niên lang quân: "Thất ca, Cửu ca, thập ca,

thập ngũ ca, thập cửu ca." Nàng mới kêu đến người thứ năm, thì mấy cô tử khác đã xông lên, vây quanh tám thiếu niên lang quân vừa yêu kiều gọi

vừa cười đùa.



Tỷ muội nhà mình vây quanh các huynh trưởng làm

nũng, nhi nữ họ Trương như Trương Khởi, lại chỉ đứng ở ngóc ngách bình

thường, hâm mộ nhìn họ.



Tiêu Mạc nghe tiếng ra đón liền nhìn thấy màn này.



Nhìn chằm chằm Trương Khởi, hắn liếc về phía gã sai vặt sau lưng. Gã sai vặt vừa thấy ánh mắt của lang quân mình, lập tức thầm nói: "Nàng rõ ràng đã nói không đến, bộ dáng kia không giống đùa. . . . . ."



Tiêu Mạc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương Khởi lần nữa.
Tiêu Mạc nghe được sự chân thành trong giọng nói của nàng, đè ép giọng nói cúi đầu nở nụ cười.



Nghe tiếng cười vui vẻ của hắn, Trương Cẩm cũng cong hai mắt theo.



Nàng đang vui vẻ và thỏa mãn, không có chú ý tới, mình và Tiêu Mạc thật quá

gần! Hơn nữa, rõ ràng mới bị đại phu nhân phạt quỳ từ đường, chỉ chớp

mắt lại đang thân thiết với Tiêu Mạc trước mắt mọi người, cử chỉ của

nàng đã khác lần trước, lần trước vẻn vẹn là lén lút tặng quà, lần này,

là khiêu khích quyền uy của đại phu nhân!



Tiêu Mạc lại thân mật

rỉ tai mấy câu với Trương Cẩm, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt đến sáng ngời, hơi thoáng nhìn bốn phía, đảo mắt, hắn vô cùng rực rỡ

cười một tiếng.



Từ từ đứng thẳng người, ở trong con ngươi thất

vọng của Trương Cẩm, hắn lặng lẽ trừng mắt nhìn nàng, làm cho mắt giai

nhân ửng đỏ, Tiêu Mạc rơi ở phía sau mấy bước, đón lấy người của Viên

thị ở phía sau.



Cho đến khi hắn đi xa, Trương Cẩm còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.



Lúc này canh giờ còn sớm, đám sứ giả còn chưa tới, chúng con cháu nhà quan

cũng không cần vội vã ngồi vào vị trí, mà là tụm năm tụm ba, du ngoạn

trong Tiêu phủ.



Đi tới đi lui, Trương Khởi đã thất lạc Trương

Cẩm. Đi tới một cái đình, Trương Khởi phát hiện mình lạc đường, vội vàng nhìn bốn phía, chuẩn bị tìm người hỏi.



Lúc này, một gã sai vặt

vội vàng đi tới, nhìn thấy hắn, ánh mắt Trương Khởi sáng lên, kêu: "Tiểu ca." Nàng tiến lên vài bước, thanh thúy hỏi: "Đây là nơi nào? Ta không

tìm được cửa ra."



"Không vội." gã sai vặt gặp Trương Khởi liền

cười khoát khoát tay, nói: "Lang quân nhà ta thấy còn sớm, ngài ấy bảo

ta dẫn ngươi đi ra ngoài." Dừng một chút, hắn thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm Trương Khởi nghiêm túc nói: "Tiểu cô tử, lang quân nhà ta hỏi

ngươi, cho tới bây giờ, ngươi vẫn không muốn cho người khác biết, bức

tranh đó là ngươi thêu sao? Ngươi có biết, bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ

về sau ngươi không thể tiếp tục ra mặt nữa đó!"