Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 27 : Bức bách

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi nhìn gã sai vặt cẩn thận cảnh báo mình.



Nàng đang muốn đáp lời, thì một âm thanh thanh thúy truyền đến, "Tiêu Đường, sao ngươi ở chỗ này? Lang quân nhà ngươi đâu?" Một phụ nhân mập mạp đi

tới bên này. Vừa đi, nàng vừa để mắt quan sát Trương Khởi.



Gã sai vặt Tiêu Đường nhíu mày lại, trả lời: "Tiểu cô tử này lạc đường, đang

cầu xin ta dẫn nàng đi ra ngoài đấy." Hắn chỉ về phía đông, nói với

Trương Khởi: "Theo đường nhỏ kia đi ra ngoài, đi ngang qua một vườn hoa

thì quẹo phải liền đến."



"Đa tạ."



Trương Khởi đáp một tiếng, thấy Tiêu Đường đi về phía phụ nhân kia, liền cúi đầu, đi theo hướng hắn chỉ.



Lúc đó, đám sứ giả đã đến hơn phân nửa, trong phủ cũng khèn trống vui mừng, đàn nhị tỳ bà hợp tấu, mùi rượu hòa lẫn son phấn tung bay tứ tán.



Lúc Trương Khởi chạy đến, đám người Trương Cẩm còn tán ở trong hoa viên,

chúng cô tử đến từ tất cả phủ tụ chung một chỗ, đang nói nho nhỏ cái gì. Cách nửa vườn hoa, là cả đám thiếu niên lang quân, bọn họ lớn tiếng đọc ra thi phú mình làm, có tốp năm tốp ba tụ chung uống rượu đàm văn,

nhiều hơn, là liên tiếp đưa ánh mắt đến chỗ các cô tử.



Trương

Khởi nhìn một chút, chỉ thấy bên trái, có mấy thiếu niên lang quân mặc

đồ tộc khác ngồi chung một chỗ, chỉ là, trừ mặc đồ khác biệt ra, còn lại tất cả, đều không có gì khác thiếu niên lang quân ở Kiến Khang, hình

như cũng là đến gặp nhau.



Vườn hoa vào đầu mùa xuân, nên hoa tươi chưa nở, cỏ lá còn chưa từng chuyển thành xanh lá đậm, nhưng các cô tử

và lang quân, ai cũng mặc trang phục trang điểm đẹp đẽ, da trắng má

hồng, thật thay thế cảnh xuân, có vẻ đẹp không sao tả xiết.



Trương Cẩm và mấy cô tử con vợ cả cở Tiêu phủ tựa vào nhau, đúng lúc cười thật là đẹp, bộ dáng kia, ngược lại không cần mình đi qua làm ngột ngạt.



Trương Khởi thả chậm bước chân.



Đình đài phía trước, mười trưởng lão tụ chung một chỗ, vừa uống rượu vừa

thưởng thức màn biểu diễn của các thị thiếp. Lúc đó, trời chiều dần dần

tối, vô số thị tỳ ăn mặc tinh mỹ xuyên qua ở trong vườn hoa, đốt đèn

lồng trong vườn hoa, đồng thời dấy lên từng đống lửa, đuổi đi khí lạnh

lẽo đầu mùa xuân.


Trong tiếng vui mừng, Tiêu Sách cười.



Bởi vì bất mãn, tiếng cười của hắn có chút bén nhọn, "Quảng Lăng Vương thật là danh bất hư truyền! Rất kiêu ngạo rất khí phách" Giễu cợt nói tới

chỗ này, Tiêu Sách vung tay phải lên, kêu: "Ra đi!"



Tay phải rủ

xuống, tiếng khèn liền ngưng, mười thị thiếp lúc nãy còn ca múa, lắc lắc mông đi về phía trước. Không bao lâu, họ liền tới một bên.



Tiêu

Sách chỉ vào thị thiếp bên cạnh, gương mặt mập mạp cười tít mắt, hắn

nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, chầm chập nói: "Ta có vài thị thiếp,

mọi người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng những tinh thông cầm kỳ thư

họa, còn hiểu chuyện khuê phòng, vượt xa mỹ nhân phương bắc. . . . Sau

khi họ biết được danh tiếng của Quảng Lăng vương, sinh lòng ái mộ, xin

ta gặp Vương Gia một lần."



Dừng một lát, hắn cười híp mắt nói:

"Nếu Quảng Lăng Vương có thể lấy xuống cái mũ của ngươi, cho Tiêu mỗ xem hình dáng, thì mấy thị thiếp của ta, liền tặng cho Quảng Lăng vương

được chứ?"



Tặng mỹ nhân à?



Đang ở trên đường, mang theo

nhiều quyền quý chận hắn, thậm chí không chờ hắn ngồi vào vị trí, giọng

nói càng thêm nửa âm nửa dương —— rõ ràng là bắt buộc tháo mũ xuống! Rõ

ràng là hạ uy phong của đối phương, đón nhận thì phải làm việc theo ý

của Tiêu Sách. Không chấp nhận, thì chánh sứ nước Tề đường xa mà đến,

chỉ có thể chạy trối chết, uy phong mất hết, mất mặt mũi bổn quốc không

nói, nói không chừng sẽ bị quốc quân Tề quốc vốn không chào đón hắn

trừng trị!



Tiếng nói của Tiêu Sách vừa ngưng, tiếng cười cợt của

chúng thiếu niên nổ lớn. Tiếng cười cợt này thật vui vẻ, vô cùng không

thể chờ đợi —— nói thật, kể từ khi Quảng Lăng vương tới Kiến Khang, đã

có vô số con cháu nhà quan muốn làm hắn mất mặt rồi!