Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 28 : Có một tuyệt sắc

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trong tiếng cười ha ha, Quảng Lăng vương cũng cười.



Có lẽ là âm thanh của hắn quá mức êm tai, có lẽ là khí thế của hắn vốn bức người, hắn vừa cười mọi người nhất thời đều im bặt.



Trong tiếng cười lanh lảnh, Quảng Lăng vương sải bước đi về phía Tiêu Sách.



Chưa đến năm, sáu bước, hắn đã đi tới trước mặt Tiêu Sách. Dừng lại, yên

lặng đánh giá người đàn ông mập mạp này từ trên xuống dưới. Quảng Lăng

vương vươn tay, nhẹ nhàng ưu nhã chụp lên bả vai Tiêu Sách.



Quảng Lăng vương vỗ hắn sau đó nói với giọng rất rõ và tự nhiên, "Trường Cung lại cảm thấy, Tiêu huynh nên giảm béo đi." Hắn cười nhẹ, tay áo bay bay trong gió, "Với hình thể như Tiêu huynh đây thì không thể ra chiến

trường, cũng không được xưng là hảo hán!"



Hắn thản nhiên lướt qua Tiêu Sách, đi thẳng về phía những mỹ nhân kia, giọng nói càng không che giấu được sự ngạo nghễ của hắn, "Dĩ nhiên, có lẽ ở trong mắt Tiêu

huynh, chiến trường của bậc trượng phu không ở trên sa trường, mà là

trong màn chiếu? Ha ha!!!!"



Ngạo mạn như thế, gay gắt như thế, kiêu ngạo như thế, hờ hững như thế, ngông cuồng không ai bì nổi!



Tiếng cười cợt ngừng lại!



Sắc mặt Tiêu Sách tái xanh!



Hắn bỗng dưng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt về phía Quảng Lăng vương.

Mà lúc này Quảng Lăng vương đã chắp hai tay ra sau lưng, sống lưng đứng

thẳng mang phong thái ngọc thụ, phiêu dật không nói được thành lời,

thanh quý biết nhường nào.



Dường như hắn không hề cảm thấy sự

phẫn nộ của Tiêu Sách, thản nhiên đi một vòng quanh đám thị thiếp vây

quanh hắn, lắc lắc đầu thở dài.



"Đứng lại!"



Tiêu Sách đột nhiên quát ầm lên!



Quảng Lăng vương dừng bước.
nói: "Nói đến tuyệt sắc chân chính, trước đây không lâu ta đã gặp được

một người."



Nghe thấy tuyệt thế tuấn nam nói đến mỹ nhân như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú.



"Ồh? Xin lắng tai nghe!"



Quảng Lăng vương ngắm nhìn trăng rằm mờ ảo trên bầu trời, nói: "Khi ta gặp

thì tiểu cô tử này còn quá nhỏ tuổi, đúng rồi, nàng cũng là con cháu của đại gia Kiến Khang."



Lời vừa nói ra, mọi người nổi lên hứng thú, đám thiếu niên lang quân cũng vểnh tai lắng nghe, kể cả mấy kẻ có quyền hành như Tiêu Sách lúc này cũng híp mắt lại lộ vẻ hưng phấn!



Quảng Lăng vương chậm rãi nói ra: "Tiểu cô tử này tuy còn nhỏ, nhưng Cao mỗ

từ nhỏ nhãn lực bất phàm, có thể bảo đảm, khi nàng lớn lên chắc chắn sẽ

có sắc đẹp khuynh thành."



Tiêu Sách hưng phấn hỏi, "Không biết tiểu cô tử này là nhi nữ nhà ai?"



Quảng Lăng vương cau mày suy nghĩ chốc lát, chậm rãi nói: "Lần đầu gặp nàng

là trên đường trở về Kiến Khang, tiểu cô tử này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt còn hơi xanh xao. . . ." Hắn nói rất kỹ càng, đám quyền quý cũng nghe rất nghiêm túc. Trong khoảng thời gian ngắn, nơi này yên

lặng như tờ, chỉ có giọng nói thanh nhuận êm tai như tiếng nhạc của

Quảng Lăng vương.



Trương Khởi đứng ở một bên, vừa rồi Quảng Lăng

vương và Tiêu Sách phát sinh xung đột, bởi vì trong lòng nàng lo lắng

nên bất tri bất giác đã đến gần. Khác với những cô tử khác, nàng núp ở

sau một thân cây, mặc dù đứng gần đám người Quảng Lăng vương những cũng

ẩn trong bóng tối không hề dễ nhận thấy.



Khi nghe Quảng Lăng vương nói đến cái gì mà mỹ nhân tuyệt sắc từ tấm bé thì nàng cũng không để ý chỉ nghe qua loa cho có.



Nhưng càng nghe thì nàng càng kinh hãi. Khi tới "Trên đường trở về Kiến

Khang, mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt xanh xao" thì thân thể của nàng

không thể kìm chế được mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái

nhợt!