Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 29 : Quay về

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Cắn môi, Trương Khởi đột nhiên động đậy.



Nàng đi ra khỏi bóng tối, chen lách đi về phía Quảng Lăng vương.



Nhưng xung quanh Quảng Lăng vương vây đầy cô tử tỳ nữ, Trương Khởi muốn tiến tới sao có thể dễ dàng?



Sau mấy tiếng quát khẽ trách móc, Trương Khởi rốt cuộc len được lên trước,

trên đầu là đèn lồng đỏ chiếu sáng, bên trái là đống lửa cháy hừng hực.

Trong ánh lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn vô cùng sáng ngời.



Quảng Lăng vương nói xong, bất chợt trông thấy khuôn mặt như đã từng quen biết.



Gương mặt trắng bệch đó đang nhìn hắn bằng ánh mắt tuyệt vọng và khẩn cầu!



Ánh mắt này!



Quảng Lăng vương liếc nhìn nàng, từ từ ngậm miệng lại.



Mọi người đang nghe hăng say, vậy mà hắn lại không nói nữa? Một vài thiếu

lang kêu lên: "Cô tử này là ai?" , "Sao Quảng Lăng vương không chịu nói

tiếp?"



Quảng Lăng vương cười, dưới mũ che mặt, giọng hắn lười

biếng, như có chút mệt mỏi, "Cô tử đất Nam, danh môn khuê tú, vẫn không

nói thì hơn."



Lời này vừa nói ra, tiếng cười vang dội bốn phía,

một giọng nói quái dị cất lên: "Kiến Khang có cô tử tuyệt sắc nào, bọn

ta sao lại không biết? Thì ra Quảng Lăng vương chỉ là dọa chúng ta."



Giọng điệu không hay ho gì, nhưng Quảng Lăng chỉ cười cười, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục cất bước đi về phía trước.



Trông thấy hắn đã bước vào yến tiệc, Trương Khởi lại biến mất trong bóng tối. Nàng đưa tay ấn lồng ngực của mình, thở ra một hơi thật dài.



Thật may là hắn vẫn là một người rộng lượng như trong trí nhớ......Thấy được ánh mắt mình, mặc kệ có hiểu hay không nhưng vẫn nói thêm gì nữa.



Thật may là mình tham gia yến tiệc này, kịp thời ngăn cản hắn.



Lúc đó yến tiệc bắt đầu.



Tất cả đèn đuốc vào giờ phút này đồng loạt sáng lên, lửa cùng mùi rượu hun

đỏ hai gò má mỹ nhân, thì ra đám cô tử đã lặng lẽ thể hiện vẻ đẹp mĩ
Quảng Lăng vương vẫn còn đang nhìn nàng.



Từ từ, ngón trỏ hắn vuốt ve cằm nàng, không chút nào để ý Trương Khởi đang nổi

giận, hắn quan sát nàng, nói nhỏ: "Chỉ mấy tháng không gặp.....Còn thay

đổi nhiều hơn ta. Vừa rồi cô lấy tóc mái che mặt, hoàn toàn che giấu tư

sắc, là một cô tử thông minh. Đáng tiếc......" Hắn không nói tiếp.



Mới vừa giữa cả vườn hoa tươi đẹp, chỉ có tiêu cô tử này lại ăn mặc tầm

thường như tỳ nữ. Tất nhiên là nàng muốn che giấu mình, bởi vì nàng ở

trong gia tộc cũng không vui vẻ sao?



Nàng sống không hề dễ dàng ư?



Hắn từ từ buông cằm nàng ra.



Vừa được tự do, Trương Khởi liền vội vàng dịch qua bên cạnh. Nàng nhìn

xuống dưới, muốn nhảy xuống xe ngựa, nhưng đường đi bị Quảng Lăng vương

chặn lại, chỉ đành từ bỏ.



An tĩnh núp ở một góc, Trương Khởi

ngẩng đầu nhìn Quảng Lăng vương, cúi chào hắn ngay trong xe ngựa, cúi

đầu lễ độ nói: "Đã không còn sớm, A Khởi phải cáo từ."



Quảng Lăng vương vẫn nhìn nàng.



Khi Trương Khởi có chút lo âu thì hắn khẽ mỉm cười, dịch sang bên cạnh một bước.



Trương Khởi vội vàng nhảy xuống xe ngựa.



Nàng vừa định lao ra, Quảng Lăng vương nhìn chằm chằm nàng đột nhiên nói: "Trương thị A Khởi?"



Không ngờ hắn còn nhớ rõ tên mình, bước chân Trương Khởi cứng đờ. Nàng đột nhiên quay đầu lại.



Nhìn sao sáng, người đàn ông dùng mũ che mặt, dù hôm nay nhếch nhác như thế

nào nhưng về sau lại danh chấn thiên hạ, nàng suýt chút nữa đã bật thốt

lên: "Cho ta đi theo ngài đi."



Nhưng cuối cùng nàng không nói ra

lời này: Nam nhân trước mắt này, cả đời này nhất định là cây to đón gió, nàng không thể dựa vào quá gần.



Dưới ánh trăng, hai người lẳng lặng nhìn nhau.