Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 30 : Bệ hạ
Ngày đăng: 04:26 20/04/20
Quảng Lăng vương vẫn nhìn nàng chằm chắm, một lúc lâu sau hắn nói: "Đi đi!"
Trương Khởi gật đầu loạn xị, xoay người rời đi.
Quảng Lăng vương nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng, khóe miệng nhếch lên đột
nhiên nói: "Trương thị A Khởi, lời lần trước ta nói, đã đến lúc thực
hiện......"
Hắn nói đơn giản, nhưng Trương Khởi lại sợ hết hồn
hết vía, lời người đàn ông này nói trong lần đầu gặp mặt mấy tháng trước không khỏi hiện lên trong đầu "Tiểu cô xinh đẹp thùy mị, sau khi lớn
lên nhất định là một báu vật. Sau đó không lâu ta sẽ tới Kiến Khang làm
khách, đến lúc đó gọi cô thị tẩm, thế nào?"
Nàng tái mặt vội vàng quay đầu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy xe ngựa hào hoa xa xỉ hất bụi rời đi.
Híp mắt tránh bụi, Trương Khởi đuổi theo một bước, lại hoảng hốt đứng lại.
Nàng cắn môi nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, âm thầm suy nghĩ: Chắc hắn
dọa ta thôi, đúng vậy, có lẽ là như thế!
Nàng ra ngoài ít nhất cũng đã một canh giờ.
Trương Khởi dằn lại nỗi lo trong lòng, vội vàng đi về hướng Tiêu phủ. Nàng lo
lắng Quảng Lăng vương đi rồi, mọi người cũng sẽ không có tâm trạng. Nếu
trước khi tiệc tan, Trương Cẩm không tìm được mình vậy thì thảm rồi.
Thật may là, khi trở lại Tiêu phủ thì vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc
dập dình. Ngẩng đầu nhìn lại, trong hoa viên bóng người nườm nượp, quần
áo tung bay, đúng là lúc buổi tiệc náo nhiệt nhất.
Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi tới sau lưng Trương Cẩm.
Giờ phút này Trương Cẩm đang tươi cười, níu thật chặt khăn trong tay, mất
hứng nói với A Lam: "Ngươi thực sự nhìn thấy A Huyên cùng Tiêu Lang đi
với nhau?"
Nàng căm hận mắng: "Thật là không biết xấu hổ!"
Thấy chuyện này, Trương Khởi rúc về phía sau: Trương Cẩm đang tức giận, hiện tại nàng cũng không dám dây vào.
Lúc này, Tiêu Sách tiến lên phía trước mấy bước, nghênh đón. Hắn cúi thật
thấp bái chào, cung kính nói: "Vi thần không biết bệ hạ giá lâm, không
kịp nghênh đón từ xa. Kính xin bệ hạ thứ tội."
Trần Thiến cười ha ha, tiến lên đỡ hờ, sau khi cho Tiêu Sách đứng dậy, ánh mắt chuyển sang Tiêu Mạc sau lưng Tiêu Sách, cười nói ha ha: "Vị này chính là Tiêu lang Kiến Khang đúng không? Quả nhiên dung mạo bất phàm. Chư khanh, xin đứng lên, xin đứng lên."
Giọng Trần Thiến rất bình thản, khi nhắc tới Tiêu Mạc càng thêm bình thản mà mỉm cười. Nhưng Tiêu thị vẫn có vài kẻ
thay đổi sắc mặt. Trương Cẩm đứng trước Trương Khởi, càng thêm oán hận
siết chặt khăn tay, thầm nói: "Tiêu Lang rõ ràng không thích công chúa
Khánh Tú kia, bệ hạ nhất định cứ phải nhắc tới Tiêu Lang ở đây, thật
đáng ghét!"
Tân Đế vừa mới kế vị, tính tình hắn mọi người không
chưa rõ ràng. Nếu vì hôn sự của công chúa Khánh Tú, Tiêu gia đắc tội
với hắn, chỉ sợ cũng không ổn. Ánh mắt Trương Khởi lóe lên, thầm nghĩ:
Những lời này của bệ hạ, chỉ sợ sẽ khiến Tiêu gia lại phải suy nghĩ mấy
ngày rồi.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, vẻ mặt Tiêu Mạc cũng
thản nhiên, hắn cúi đầu thấp cất cao giọng: "Đa tạ bệ hạ khen ngợi." Dứt lời, hắn tự nhiên mà lùi ra sau một bước, cùng Tiêu Sách đưa Hoàng đế
đi về phía chủ tọa.
Hoàng đế đến thì đám cô tử lang quân rối rít lui về phía sau hành lễ.
Đi tới đi lui, Tiêu Mạc ngẩng đầu nhìn, ánh mắt của hắn hơi đảo qua rồi
thu về. Nhưng nhìn bộ dáng, dường như đang muốn tìm người?
Trương Khởi suy nghĩ một chút, lặng lẽ đứng ra ngoài chỗ sáng. Mà Trương Cẩm
phía sau nàng, đã đỏ bừng mặt, hạnh phúc và thõa mãn nhìn ái lang, thầm
nghĩ: Chàng đang tìm mình ư? Nhất định là vừa rồi bệ hạ nói lời kia,
chàng sợ ta lo lắng nên muốn trấn an ta. Suy nghĩ tới đây, lòng nàng vô
cùng ngọt ngào.
Đang lúc này, Tiêu Mạc lại ngẩng đầu nghiêng mắt
nhìn, cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn chăm chú về phía mình, Trương Cẩm
quả thực hạnh phúc tột đỉnh. Lúc này nàng hồn nhiên quên mất, mình đang
đứng ở trong bóng tối, hắn sao có thể nhìn thấy?