Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 35 : Huynh trưởng

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi và đám cô tử mới từ học đường trở về thì thấy hai ma ma lôi xềnh xệch một tỳ nữ máu tuôn dầm dề đi tới.



Trong nháy mắt, mọi người vốn đang cười hì hì đều yên tĩnh trở lại, nhỏ giọng xì xào, "Là ai vậy?"



Trong tiếng xì xào, cô tử con vợ cả trong phủ Thập Lang Trương Huyên hờ hững

nói: "Còn có thể là ai ? Dĩ nhiên là tỳ nữ của A Cẩm." Lời vừa nói, mọi

người đều bừng tỉnh hiểu ra: Bây giờ, người chịu phạt thay A Cẩm, ngoại

trừ tỳ nữ của nàng còn có thể là ai? Trương Khởi king ngạc, lập tức nghĩ ra là A Lam. Lúc này, hai mama đã đến gần, Trương Khởi vừa nhìn đã thấy tỳ nữ máu dầm dề, không nhúc nhích cũng không biết là chết hay sống,

không phải A Lam thì là ai?



Hai mama vừa mới đến gần, mùi máu tươi đã theo gió bay tới. Trương Khởi lùi về sau, sắc mặt chợt trắng bệch.



Đêm qua nàng và Trương Cẩm còn có A Lam cùng đến Tiêu phủ, hôm nay, Trương

Cẩm bị giam, A Lam nằm đó không rõ sống chết, chỉ có nàng là bình yên vô sự. . . . . .



Khẽ quay đầu, Trương Khởi không nhìn phía này nữa, cho đến khi A Lam đi xa.



Một ngày nữa trôi qua.



Trời mới vừa tờ mờ sáng, Trương Khởi đã thức dậy. Nàng nằm trên giường, lắng nghe tiếng chim hót chiêm chiếp, côn trùng kêu chít chít.



Một buổi sớm tươi đẹp, hôm nay nhất định là một ngày nắng đẹp rực rỡ, trời đất tươi đẹp giống như tắm.



Nằm một lúc, Trương Khởi ngồi dậy, bước trên còn đường sáng sớm đi vào rừng.



Đi tới đi lui, một tiếng ngâm thơ bỗng truyền tới. Trương Khởi ngẩn ra,

ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thoáng nhìn tới rồi nàng lại cúi đầu, từ từ xoay người.



Lúc này, tiếng ngâm thơ ngừng lại, thiếu niên nọ cất lời, "Cô tử kia, quay lại đây."



Hóa ra chính là gọi Trương Khởi.



Trương Khởi quay đầu lại, nàng cúi đầu xa xa khẽ chào, giọng thánh thót nói: "A Khởi bái kiến lang quân."



Cách năm mươi bước, trên đình đài trong hồ nước có một thiếu niên cúi đầu

nhìn về phía nàng. Thấy nàng dường như hơi sợ sệt, người thiếu niên dịu

dàng hỏi, "Cô là ai? Sao ta chưa từng gặp cô?"



Trương Khởi há miệng đang chuẩn bị trả lời thì một tỳ nữ đi tới sau lưng thiếu niên, nhỏ giọng nói gì đó.



Nghe xong thiếu niên bừng tỉnh hiểu ra, hắn gật đầu nói: "Thì ra muội chính

là muội muội mới tới. Không phải sợ, ta là Cửu huynh của muội."



Cửu lang Trương Hiên, là con trai thứ hai của Trương Tiêu thị, đi học hành suốt ở bên ngoài, gần đây mới về phủ.



Trương Khởi vội vàng ngẩng đầu lên. Ngước đôi mắt khát vọng nhìn ca ca cùng
Trương Hiên cười cười nhẹ giọng nói: "A Khởi nhà ta quả nhiên làm cho người ta yêu thích."



Sau câu ca ngợi này, mặt của Trương Khởi càng đỏ hơn.



Giọng Trương Hiên cũng trầm xuống, mềm nhẹ nhưng lại nghiêm túc: "Về sau A

Khởi nên bôi đen mặt đi một chút, nhìn thấy người ngoài cũng đừng có

thân cận giống như với huynh trưởng."



Giọng nói ấm áp chứa đầy sự quan tâm!



Trương Khởi ngẩn ra!



Nàng ngơ ngác nhìn hắn. Trong những ngày đó, nàng nghe được đám tỳ nữ mấy

lần nhắc tới Cửu huynh này, biết hắn là người thiện tâm chính trực. Hôm

nay đến đây chính là muốn thử dò xét hắn một lần.



Nàng biết, ở

trong phủ này, lấy lòng phụ thân Thập Nhị lang của nàng sẽ khiến cho

những tỷ muội ghen ghét, nhưng lấy lòng người huynh trưởng này thì khác.



Nàng chỉ là không ngờ mới có một lúc, Cửu lang đã suy nghĩ cho nàng rồi.



Hắn thật sự là người dịu dàng thiện tâm!



Trương Khởi chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, lặng lẽ chớp mắt để xua tan

sự chua xót trong ấy, rũ đầu nhẹ nhàng cúi chào hắn, khẽ nói: "A Khởi đa tạ Cửu huynh."



Hai huynh muội ở đây cười cười nói nói, tỳ nữ

cách năm mươi bước lẳng lặng nhìn tới. Khi nhìn thấy Trương Khởi đến gần mà lại không bị Trương Hiên trách mắng thì nàng ta hơi sững sờ.



Lúc này, có một tỳ nữ khác đi nhanh đến, liếc nhìn thấy cảnh tượng đó, tỳ

nữ hơi giận hỏi: "Thiến tỷ tỷ, đồ đĩ kia từ đâu tới vậy?"



Thiến tỷ tỷ lẳng lặng nói: "Nàng là con gái riêng của Lang chủ, từ nông thôn đến."



Tỳ nữ nọ thở hắt ra cười nói: "Thiến tỷ tỷ, muội có mang tới chút điểm tâm, tỷ đói chưa?"



Thiến tỷ tỷ cười nói: "Quả thật có chút đói bụng."



Tỳ nữ kia cười hì hì lấy ra hai hộp bánh ngọt, đưa cho Thiến tỷ tỷ một

hộp, tự mình mở một hộp ra ăn. Nhai lấy nhai để, nàng khẽ nói: "Bảo là

nhốt năm ngày, phu nhân đã đến cầu xin đại phu nhân, mới vừa trở lại

nhưng có vẻ vẫn còn ấm ức. Bây giờ phu nhân đang cho người đi gọi Tiêu

Mạc rồi. Muội thấy Cẩm cô tử sắp phải gả đi rồi."