Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 36 : Trách cứ

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Hiên dạy không tới một khắc đồng hồ, liền phát hiện muội muội này thông tuệ hơn người, phàm là nội dung hắn nói đến, toàn bộ đều có thể suy một ra ba, nhất thời rất có cảm giác thành tựu.



Lúc này mặt trời dần dần lên cao, Trương Khởi học một hồi, liền cúi người với Trương Hiên,

giòn giã, cẩn thận nói: "Ca, không còn sớm sủa rồi, A Khởi phải đến học

đường rồi."



Đôi mắt to trong veo như nước của nàng nháy nháy nhìn Trương Hiên, vẻ mặt thật là cẩn thận.



Trương Hiên được nàng nhắc nhở, mới phát hiện canh giờ đã không còn sớm, mình

cư nhiên dạy một nữ tử lâu như thế? Hắn cười ha ha, đưa tay sờ sờ đầu

Trương Khởi, nói: "Vậy muội đi đi."



Trương Khởi đáp một tiếng, xoay người liền đi.



Đi tới đi lui, nàng khiếp sợ quay đầu lại, nhìn Trương Hiên, "Ca, về sau ta có thể tới thăm ca không?"



Trương Hiên đứng lên.



Hắn đi tới trước mặt nàng, đưa tay vuốt mặt của nàng, dịu dàng nói: "Sao

lại không thể? A Khởi là muội muội ruột của ta, lúc nào cụng có thể tới

tìm ta."



Trương Khởi vui vẻ ra mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa

xuân nở rộ, nàng ngọt ngào, hạnh phúc híp mắt kêu một tiếng, "Ca không

được quên đó!" Ở trong tiếng cười của Trương Hiên, nàng vẫy tay với hắn, vui vẻ nói: "Vậy ta đi nha." Lúc xoay người thì nàng đưa tay che trán,

chặn lại hơn phân nửa mắt.



Sau khi cái trán bị che lại, tiểu cô

tử lúc nãy còn xinh đẹp linh lung, lập tức trở nên bình thường. Trương

Hiên không nghĩ tới nàng còn có bản lãnh này, đầu tiên là kinh hoảng,

đảo mắt nghĩ đến sự thông tuệ lúc học thơ khi nãy của nàng, lập tức hiểu được.



Hắn ha ha vui lên, trừng mắt nhìn nàng, lặng lẽ nói: "A

Khởi thật thông minh." Đối diện gương mặt cười hả hê của Trương Khởi,

tâm tình của hắn vui vẻ vô cùng.



Đi ra đình đài, mặt trời đã lên

cao. Thời gian này, không biết có bao nhiêu tỳ nữ lui tới. Những tỳ nữ

kia chắc chắn thấy được nàng và Trương Hiên đi chung với nhau.



Chỉ là huynh muội gặp nhau, các nàng thấy thì thế nào?



Đi tới đi lui, Trương Khởi quay đầu lại, nhìn Trương Hiên đứng ở trên đình đài nơi xa.



Cảm giác có huynh trưởng chính là như vậy sao?



Lúc này, một âm thanh kêu: "Trương Khởi?"




Tiêu Mạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, an tĩnh đứng ở trong nội đường, chờ Trương Tiêu thị mở miệng.



Hồi lâu, Trương Tiêu thị mới nặng nề hừ, nàng mím môi, mất hứng nói: "A Mạc, cháu thích A Cẩm nhà ta?"



Tiêu Mạc cười cười, cung kính trả lời: "A Cẩm biểu muội mỹ lệ đáng yêu, A Mạc tất nhiên thích."



Trương Tiêu thị lại hừ lạnh một tiếng, nàng quặm mặt lại lạnh lùng hỏi "Vậy ngươi có bằng lòng lấy nàng làm thê hay không?"



Tiêu Mạc cười một tiếng lần nữa, vẫn cung kính mà lễ độ trả lời: "Cô quên, hôn nhân đại sự há có thể do A Mạc tự tiện làm chủ?"



"Bốp ——" một tiếng, Trương Tiêu thị vỗ lên cái bàn nhỏ bên cạnh, nàng quặm

mặt lại lạnh lùng quát: "Ngươi không dám tự tiện làm chủ? Ngươi không

dám làm chủ, lại dám đùa giỡn biểu muội của ngươi? Tiêu thị A Mạc, ngươi thật to gan!"



Tiêu Mạc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trương Tiêu

thị, hắn nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói: "Cô sai rồi, A Mạc và biểu muội

từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi nào từng có đùa giỡn?"



Tiêu Mạc làm người đoan chính, Trương Tiêu thị đã biết đến. Hắn vừa nói như thế,

Trương Tiêu thị không khỏi ngẩn ra. Nàng nhìn gương mặt nghiêm túc của

Tiêu Mạc, nghĩ ngợi nói: chẳng lẽ là A Lam hiểu lầm?



Nữ nhi của

nàng thuở nhỏ đã thích biểu ca này, chuyện này Trương Tiêu thị cũng

biết. Trước kia nàng nghĩ, chờ bọn họ trưởng thành, sẽ hoàn thành hôn sự này là được. Nhưng nào biết, mẹ chồng cũng đến từ Tiêu thị như nàng,

Trương thị đại phu nhân, đột nhiên hạ lệnh, không cho các cô tử đến gần

Tiêu Mạc?



Nàng lại thật sự không hiểu, hôn sự này sao không thể được?



Trương Tiêu thị trợn mắt nhìn Tiêu Mạc một hồi, thấy vẻ mặt hắn ngay thẳng, âm thầm thở dài một tiếng, nhưng cũng không trách cứ đứa cháu này nữa.



Đang lúc này, Trương Tiêu thị nghe được âm thanh thành khẩn của Tiêu Mạc

truyền đến, "Cô, nghe nói Cẩm muội bị đưa vào Từ Đường? A Mạc nguyện đến chỗ bà cô cầu cạnh."



Tiêu Mạc đi cầu tình?



Trương Tiêu thị hơi động tâm, nàng biết rõ, lần này mẹ chồng tức giận cỡ nào, có lẽ, Tiêu Mạc ra mặt là một ý kiến hay.



Gật đầu một cái, nàng nhẹ nhàng nói: "Cũng tốt."



Thấy nàng đồng ý, Tiêu Mạc cười, cung kính lễ độ nói: "Vậy A Mạc đi trước."

Dừng một chút, hắn nhìn sang Trương Khởi đứng ở nơi ngóc ngách, vô cùng

tầm thường, lại nói với Trương Tiêu thị: "Ngày hôm trước Cẩm biểu muội

mang theo A Khởi đến phủ của ta nói vài lời, ta vẫn không hiểu. Khó được gặp nhau, cô, ta muốn trò chuyện với A Khởi, thuận đường để nàng đưa ta đến chỗ bà cô."