Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 37 : Ngươi đúng
Ngày đăng: 04:26 20/04/20
Có lời gì mà nghĩ mãi không hiểu chứ.
Chỉ là câu này, liền làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Nếu không phải lúc trước Trương Khởi hèn mọn ở trước mặt Trương Tiêu thị,
Trương Tiêu thị chỉ sợ đã bắn ra ánh mắt như đao rồi. Giờ phút này nàng
trừng mắt lên, "A, chuyện gì không hiểu?"
Tiêu Mạc cười một tiếng, hắn liếc về phía Trương Khởi.
Đến lúc này, Trương Khởi vẫn khép mi buông mắt, vừa khéo léo vừa an phận,
giống như vẻ phong tình đêm hôm đó, chỉ là ảo giác của hắn.
Ánh mắt của Tiêu Mạc lóe lóe lần nữa.
Hắn ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Trương Khởi, chuyển sang Trương Tiêu thị thì lịch sự nói: "Hôm đó biểu muội tiến đến, nói muốn tặng quà cho ta.
Nhưng sau đó bận chuyện, A Mạc liền quên lời của biểu muội. Hôm nay tới, vừa đúng hỏi một câu."
Không hiểu việc này sao?
Trương
Tiêu thị nghe, trong lòng liền tức giận. Trương Khởi này tuy là con gái
riêng của trượng phu, nhưng nó dù gì cũng là cô tử Trương phủ. Nữ nhi
không hề nói gì với người lớn, liền chuẩn bị tặng muội muội cho người
ta, quả nhiên là cả gan làm loạn! Huống chi đại phu nhân còn mới vừa
cảnh cáo? Nó thật là bị chính mình làm hư rồi !
Chịu đựng sự
không thoải mái, Trương Tiêu thị thở dài nói với Tiêu Mạc: "A Mạc, biểu
muội cháu còn trẻ không hiểu chuyện, lời này, cháu đừng nhắc tới trước
mặt đại phu nhân." Nhấc lên, vậy khẳng định là thêm dầu vào lửa, nữ nhi
đó của mình, chỉ sợ sẽ không bao giờ được tổ mẫu thích nữa.
Tiêu
Mạc ngẩn ra, làm như hoàn toàn không hiểu Trương Tiêu thị có ý gì. Nhưng mà hắn là người thông minh, rất nhanh liền cung kính lên tiếng: "Vâng"
Thấy hắn đồng ý, Trương Tiêu thị đảo mắt nhìn về phía Trương Khởi, nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của nàng, nàng biết, đứa con gái riêng này hơn
phân nửa là vô tội. Nhưng dù là như thế, nàng nhìn gương mặt đó của
Trương Khởi, cũng không bình tĩnh.
Dừng một lát, Trương Tiêu thị
nói: "Nàng làm sao biết được đường đến chỗ bà cô của cháu?" Đối diện cặp mắt sáng ngời của Tiêu Mạc, nàng lập tức thầm nghĩ không thể làm nghịch đứa cháu rất có tiền đồ này, liền lại sửa lời nói: "Kêu A Hương đi
chung đi."
Khi Trương Khởi khẩn trương đến toàn thân cứng còng, âm thanh trầm thấp của Tiêu Mạc truyền đến, "Che mắt như vậy, lúc nhìn đồ không thấy không
thoải mái sao?"
Hắn nhớ buổi tối đó, cặp mắt long lanh như bầu trời kia đã khiến hắn kinh ngạc. Mà hiện tại hắn muốn hiểu rõ.
Hắn từ từ phất tóc mái của Trương Khởi lên.
Trương Khởi vẫn không nhúc nhích, lúc này, nàng làm cái gì đều là vô dụng.
Rốt cuộc, tóc trên trán của nàng bị hắn hoàn toàn phất mở, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xuất hiện rõ ràng ở trước mặt hắn.
Trương Khởi thấy, trong chớp nhoáng này, đôi mắt của Tiêu Mạc sáng lên!
Hắn nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu sau, hắn thở dài ra, thì thào nói:
"Thì ra là khi đó ta không có nhìn lầm." Lần đầu tiên hắn nhìn thấy
nàng, liền cảm thấy không hề đúng, cảm giác kia quả nhiên là đúng.
Hắn chưa bao giờ cghĩ đến, chỉ là để tóc mái xuống, che mắt lại, thì khuôn
mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, sẽ gặp trở nên phổ thông như thế.
Hắn giữ cằm Trương Khởi.
Một hồi lâu, hắn buông nàng ra, nhỏ giọng nói: "Ngươi đúng." Nàng quả nhiên thông tuệ!
Khi Trương Khởi kinh ngạc nâng lên mắt to mịt mờ nhìn về phía hắn thì gương mặt tao nhã tuấn tú của Tiêu Mạc, đã tràn đầy dịu dàng và khẳng định.
Hắn lấy khăn tay ra giúp nàng lau đi thuốc nhuộm trên mũi, động tác kia, dịu dàng giống như gió xuân phất qua.
Vừa lau, vừa nhỏ giọng
nói: "Sau này còn phải bôi mặt đen chút." Dừng một chốc, hắn lại nói:
"Ngày mai ta sẽ bảo Tiểu Đường đưa tới một vật cho ngươi. Vật kia hòa
vào trong nước, rửa mặt rồi da sẽ biến thành đen. Ngươi yên tâm dùng, nó không tổn hại da thịt."
Nhìn gương mặt xấu hổ của Trương Khởi,
hắn tự tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó giúp nàng để tóc
mái xuống, "Đi, chúng ta đi ra ngoài đi."
Hai người mới đi ra, liền thấy A Hương bưng một chậu nước vội vàng đi tới. Nhìn A Hương, Tiêu Mạc nói: "Ngươi đi trở về ."
Thấy Trương Khởi nháy mắt, hắn cười cười, "Ngươi có thể trở về phòng."
Trương Khởi cúi đầu, suy nghĩ một lát, nàng cúi chào hắn, khéo léo lên tiếng: "Vâng" rồi đi vào trong rừng cây.