Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 46 : Được vàng

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi không biết, vận mạng của nàng thiếu chút nữa đã trở lại điểm cong.



Nằm ở trên giường, nàng hướng về phía A Lục có vẻ mặt không vui thầm thở dài một hơi, nhỏ giọng mà nói ra: "A Lục."



A Lục ngẩng đầu nhìn về phía nàng, một đôi mắt to trên mặt tròn nháy nháy .



Trương Khởi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm A Lục, nàng nghiêm túc nói: "A

Lục, phu nhân đã đề phòng ta. Không chỉ là bà ta, trong phủ này cũng có

rất nhiều người chú ý tới ta. Từ giờ trở đi, ngươi cũng phải sửa đổi

tính tình rồi, về sau mặc kệ nhìn thấy người nào, lời nói chỉ có thể nói ba phần. Chuyện ngươi không nên để ý ngàn vạn lần không thể trông nom,

lời không nên nói vĩnh viễn không thể nói. Còn nữa, ta nói cái gì, ngươi đều không thể nói ra!"



A Lục nhìn gương mặt nghiêm túc của

Trương Khởi, trái tim cũng treo lên rồi. Nàng gật đầu một cái, nghiêm

túc nói: "Ta đều nghe A Khởi."



Trương Khởi ừ một tiếng, tỉ mỉ dặn dò mấy câu.



Khiến Trương Khởi không có nghĩ tới là, Trương Hiên làm việc hết sức lưu

loát. Chưa tới một ngày, đêm này, hắn đã tìm đến chỗ Trương Khởi, đưa

cho nàng một túi vải.



Trương Khởi đưa tay tiếp xúc, lại cảm thấy

vô cùng nặng, túi vải bịch một tiếng rơi xuống trên đất, phát ra một

tiếng trầm vang, thiếu chút nữa nện vào chân của nàng.



Trương

Khởi sợ hết hồn, nàng thấy cửa phòng vẫn khép chặt, A Lục cũng ở bên

ngoài coi chừng. Liền ngồi chồm hổm trên mặt đất mở bao bố ra.



Ánh vàng óng chói hoa nàng mắt!



Trương Khởi trừng lớn mắt, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Hiên

lắp bắp nói: "Cửu huynh, nơi này có bao nhiêu vàng?"



Trương Hiên

cưng chiều nhìn Trương Khởi hưng phấn đến nói không ra lời, dịu dàng

nói: "150 lạng vàng." Thấy Trương Khởi há mồm muốn nói gì, hắn ho khan

một tiếng, nghiêm túc nói: "A Khởi không có ra cửa, cho nên không biết

giá thị trường phía ngoài. Mấy ngày nay giá nhà ở Kiến Khang đột nhiên
Trương Hiên vốn bởi vì yêu cầu

của nàng mà trong lòng có chút không thoải mái, bây giờ liền thấy tâm

trạng thật tốt. Hắn tự tay vuốt đầu của nàng, thở dài một tiếng, nói: "A Khởi, cửu huynh sẽ che chở muội."



Trương Khởi gật mạnh đầu, đầu

cọ xát ở trong lòng bàn tay hắn, dường như một chú chim nhỏ. Trương Hiên cười ha ha, không nhịn được vươn tay ôm nàng, rồi mới xoay người đi ra.



Đưa mắt nhìn Trương Hiên đi xa. Không đợi A Lục đi tới, Trương Khởi liền đi lên, thuận tay đóng cửa phòng lại.



Nàng phải giấu vàng đi.



Ngồi chồm hổm trên mặt đất, kéo sàn nhà đã chuẩn bị sớm để giấu vàng ra, Trương Khởi nghĩ ngợi: 80 lượng vàng tăng gần gấp đôi.



Nghĩ tới đây, môi nàng giương lên.



Đảo mắt, tròng mắt nàng xoay động lại nghĩ ngợi nói: nếu không phải quốc

quân nước tề hoang dâm tàn bạo, hiện tại đi theo Quảng Lăng vương, cũng

tốt hơn ở trong Tiêu phủ lo lắng hãi hùng.



Quảng Lăng vương

nguyện ý cho mình hai năm, có hai năm, có lẽ đường lui của mình đã sớm

chuẩn bị tốt rồi. Nhưng quá đáng tiếc chính là, nước Tề liên tiếp xuất

hiện bạo quân hoang đường, ở địa phương không lý tưởng đó, không hề dễ

dàng như Kiến Khang.



Khi Trương Khởi suy nghĩ lung tung thì bên

ngoài truyền đến âm thanh cung kính lộ ra nịnh hót của A Lục, "Cẩm cô

tử, cô tử nhà ta đang ở bên trong, cho hầu gái đi bẩm báo một tiếng."



Âm thanh vang dội, đủ nhắc nhở Trương Khởi trong phòng.



Trương Khởi vội vàng giấu kỹ đồ vật, liền thu thập xong sàn nhà.



Nàng đứng lên vuốt đi bụi bậm trên áo thì âm thanh của Trương Cẩm truyền đến, "Đi bảo nàng thu thập để ra ngoài với ta."



Ra ngoài? Đã chạng vạng tối rồi!



Trương Khởi đang trầm tư thì âm thanh thanh thúy của A Lục đã từ ngoài cửa truyền đến, "Cô tử, người đã tỉnh?"