Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 47 : Bị trật

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi đứng lên, nàng đẩy cửa phòng ra, xấu hổ cười nói: "Cẩm tỷ tỷ, tỷ

đã đến rồi?" Đối diện vẻ mặt không nhịn được của Trương Cẩm, nàng cúi

đầu, nhỏ giọng nói: "Trễ như thế còn ra ngoài, phu nhân biết sẽ mất hứng đấy."



Nghe Trương Khởi nhắc mẫu thân của mình, Trương Cẩm cũng

hoảng hốt. Chỉ đảo mắt nàng đã ngưỡng đầu lên nói: "Ngươi sợ cái gì?

Cũng chỉ gặp người ở tại cửa ra vào, mẫu thân ta mới sẽ không nói gì."



Thì ra có người ở cửa ra vào. Trương Khởi cúi cúi với Trương Cẩm, trong veo nói: "A Khởi nghe Cẩm tỷ tỷ."



Lời này là cường điệu cho người một bên nghe, tránh cho truyền tới trong tai Trương Tiêu thị nói là lỗi của mình.



Trương Cẩm không có chú ý tới mói qua một lát, tâm tư Trương Khởi đã vòng vo

thật nhiều vòng. Nàng nhíu mày quát lên: "Vậy còn lo lắng làm gì? Đi

mau!"



Trương Khởi đáp một tiếng, cất bước đuổi theo Trương Cẩm thì một tỳ nữ vội vã đi tới.



Nàng đi tới trước mặt Trương Cẩm, nhìn sang Trương Khởi, liền cúi cúi với Trương Cẩm phúc, "Cẩm cô tử, phu nhân kêu người."



"Mẫu thân kêu ta?" sắc mặt Trương Cẩm càng thay đổi, nàng chần chờ một hồi, cuối cùng gật đầu nói: "Ta... ta phải đi ngay."



Lúc này, tỳ nữ này nhìn về phía Trương Khởi, "Phu nhân lệnh Khởi ni cô cũng cùng đi!"



Bảo nàng cũng đi?



Trương Khởi ngẩng đầu lên, nhìn về phía tỳ nữ này. Thấy nàng nhìn, trong mắt

tỳ nữ này thoáng qua khinh bỉ và hả hê, còn ngẩng đầu lên.



Trong lòng Trương Khởi lộp cộp, bản năng cảm thấy lo lắng.



Lúc này, Trương Cẩm đã đi ra mấy bước, tỳ nữ này thấy Trương Khởi bất động, kêu lên: "Đi mau!"



Trương Khởi đáp một tiếng, cúi đầu đi theo Trương Cẩm.



Như thường ngày, nàng vẫn cúi đầu, an tĩnh khéo léo, nhưng bây giờ thấy bộ

dáng kia của nàng, mấy tỳ nữ đều nhỏ giọng mà nói thầm, "Thật là biết

giả bộ." "Người này thật có tâm cơ."



Trương Khởi nghe vào trong tai, vội vàng ngẩng đầu lên đi bộ.


Nàng hiện tại, chỉ muốn lặng lẽ thu xếp, đợi đến chuẩn bị tốt rồi, mới lặng yên không tiếng động biến mất.



Lúc này Trương Khởi, không hề nghĩ đến lời Quảng Lăng vương từng nói với nàng.



Ngồi một hồi, Trương Khởi mỏi mệt, nàng núp ở trên giường, từ từ chìm vào mộng đẹp.



Trương Khởi mở mắt ra thì phát hiện mặt trời sáng choang chiếu vào trên mặt đất, có một chút cũng chiếu đến trong phòng.



Sao trễ như thế?



Trương Khởi vội vàng bò dậy, thấy chậu nước khăn đều ở trong phòng, nàng vội vã rửa mặt.



Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp âm thanh của A Lục từ bên ngoài truyền đến, "A Khởi, ngươi đã tỉnh chưa?"



Trương Khởi tức giận lên tiếng: "Tỉnh." Cư nhiên không gọi tỉnh mình, cũng không biết có trễ giờ học không.



Nàng trời sanh giọng nói mềm nhỏ, mặc dù tức giận nói chuyện, âm thanh kia vẫn trong vắt mềm nhũn làm cho người ta thoải mái.



A Lục đẩy cửa phòng ra, đứng ở cửa thò đầu vào. Tròn mắt chuyển động

nhanh như chớp, A Lục nhỏ giọng nói: "Là Cẩm cô tử không cho ta kêu

ngươi dậy!"



Trương Cẩm?



Trương Khởi ngẩn ra, lược trong tay rơi trên mặt đất.



Nàng khom lưng nhặt lên thì âm thanh của A Lục tiếp tục truyền đến, "Cẩm cô tử muốn ngươi đến phòng hầu."



Trương Khởi ừ một tiếng, từ từ ngồi dậy, trở lại trên giường ngồi xuống. A Lục tiến vào cửa phòng, "A Khởi, ngươi đói bụng không? Ta mang heo một chút bánh ngọt trở lại." Dứt lời, từ trong lòng móc ra một cái khăn tay, cẩn thận mở ra, lấy ra mấy miếng bánh ngọt bị ép tới dẹp.



Trương Khởi tuyệt không đói, nhưng nàng nghĩ, nàng nên ăn ít thứ.



Mới vừa nhặt một mảnh nhỏ bánh ngọt bỏ vào trong miệng, bên ngoài liền

truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, một tỳ nữ đi tới ngoài cửa, kêu: "Khởi cô tử có đó không?"



A Lục lên tiếng: "Ở đây."



Cửa phòng mở ra, tỳ nữ này đi vào. Nàng cúi cúi với Trương Khởi, nói: "Khởi cô tử, Hiên tiểu lang kêu ngươi."



Cửu huynh kêu nàng?