Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 48 : Tiêu Mạc tới

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi đáp một tiếng: "Ta tới liền."



Sau khi đưa mắt ra hiệu cho A Lục, Trương Khởi theo sau tỳ nữ này rời khỏi cửa phòng.



Đi được mấy bước, tới rừng cây rợp bóng, Trương Khởi cười ngọt ngào hỏi: "Ngươi ở phòng nào? Hình như ta chưa từng gặp."



Tỳ nữ này quay đầu lại, nói: "Nô tỳ là người của Cẩm cô tử, xin ra mắt Khởi cô tử."



Trương Khởi kinh ngạc, nói: "Ngươi là người của Cẩm cô tử, nhưng không phải

Cửu huynh gọi ta sao? Sao không do tỳ nữ của huynh ấy tới mời?"



Tỳ nữ này ngẩn ngơ.



Mà lúc này, Trương Khởi dừng bước. Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm vào tỳ nữ, bước chân cũng lùi dần về sau.



Ngay lúc đó, một tiếng cười nhẹ vang lên, "Muội cũng rất cảnh giác."



Là giọng của Tiêu Mạc!



Nhất thời Trương Khởi không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay căng thẳng hơn nữa, nàng quay đầu lại.



Tiêu Mạc mặc áo lông buộc hờ, chân mang guốc mộc, nhanh nhẹn bước ra từ rừng cây. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn nhẹ nhàng

mà thanh thoát, ánh mắt sáng rực khiến tỳ nữ đứng trước Trương Khởi phải liếc nhìn nàng bằng ánh mắt đố kỵ, rồi lại si ngốc nhìn về phía hắn.



Nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, Tiêu Mạc ra lệnh: "Qua đây nào."



Chỗ hắn đứng là một vườn hoa. Quanh người cây cối cao lớn, lá xanh mới nhú, không lo bị người phát hiện.



Trương Khởi cúi đầu đi về phía y.



Thấy nàng tới gần, Tiêu Mạc xoay người đi tiếp về phía trước, khi hắn dừng

lại, hai người đã tới một tòa núi giả được đại thụ bao quanh vô cùng yên tĩnh.



Tiêu Mạc nhìn Trương Khởi.



Thấy nàng vẫn cúi đầu, hắn tiến đến.



Nhìn nàng, hắn khẽ cười nói: "Hai ngày qua có nhớ ta không?"



Nhớ hắn?



Trương Khởi trừng mắt nhìn, cuối cùng quyết định thành thật lắc đầu.



Nụ cười của Tiêu Mạc hơi sượng lại.
Tiêu Mạc liếc nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi nói: "Tối hôm qua hắn gặp phải thích khách."



Thấy đôi mắt mở to của Trương Khởi, vẻ mặt hắn không hề thay đổi, vẫn lịch

sự tuấn dật như vậy, "Nghe nói hắn bắt mấy tên, đã thăm dò được, thích

khách được phái đến từ nước hắn, có ý đồ không tốt đẹp. Đoán chừng bây

giờ hắn đã thỉnh cầu bệ hạ cho về nước. Hắn không có nhiều thời gian,

chắc cũng không có sức đi tầm hoa vấn liễu đâu."



Trương Khởi nhìn hắn.



Nàng nghe rất rõ, nước Tề có nội chiến, Quảng Lăng vương phải mau chóng trở về, hắn không rảnh để ý đến nàng!



Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Mạc, lên tiếng hỏi: "Chuyện này do huynh sắp xếp sao?"



Tiêu Mạc cười một tiếng.



Nụ cười này, răng trắng như tuyết chói lọi dưới ánh mặt trời, tuấn dật nhã nhặn không nói nên lời.



Hắn không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận!



Trương Khởi thầm kinh hãi. Nàng vẫn luôn xem thường thiếu niên này, không biết hắn lại thủ đoạn như vậy!



Thấy nàng lại cúi đầu, Tiêu Mạc nâng cằm nàng lên, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng.



Trương Khởi chưa kịp giãy dụa, hắn đã chạm tới như chuồn chuồn lướt nước rồi

dời môi đi, hắn nói bên tai nàng với giọng khàn khàn hổn hển: "A Khởi,

ta tôn trọng muội nên tạm thời giữ lại trong sạch cho muội. Chờ ta thu

xếp xong, muội hãy ngoan ngoãn gả cho ta nhé."



Vậy ư? Nếu như hắn không tôn trọng nàng, bây giờ sẽ lột xiêm y nàng, muốn sự trong sạch của nàng sao?



Trương Khởi khẽ nhếch miệng, nhưng không dám nói gì, đầu lại càng cúi thấp.



Tiêu Mạc vươn tay vuốt ve mái tóc của nàng, ngón tay đi lướt qua tai ngọc nõn nà của nàng, không kiềm chế được mà nâng niu.



Vừa mới chạm vào đã lên cơn nghiện, ngón tay như gió xuân nhẹ nhàng dịu êm lướt qua cằm, cổ rồi dừng lại ở bờ xương vai của nàng



Dần dần, hắn có vẻ càng hài lòng hơn.



Rốt cuộc, hắn thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng thật chặt, nỉ non nói:

"Tiểu cô nương giảo hoạt gian trá này….Nếu đã bán khu viện, chắc tiền

cũng về tay rồi chứ? Đưa đây ta giữ cho."