Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 49 : Khăn tay

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Muốn nàng giao tiền ư?



Chuyện này sao có thể?



Trương Khởi không dám ngây người như phỗng nữa, nàng lắc đầu, khẽ cất giọng êm ái: "Còn lâu mới đưa cho huynh."



Thấy Tiêu Mạc nhìn chằm chằm, nàng nói với giọng oán trách yếu ớt: "Muội muốn giữ lại làm tiền phòng thân."



Tiền phòng thân? Sợ sau này hắn bỏ rơi nàng sao? Tiêu Mạc cười xoa đầu nàng, nói: "Được rồi, muội muốn giữ thì cứ giữ lại." Tâm trạng khá hơn, Tiêu

Mạc cười nhẹ nói: "Ta sẽ cho muội một viện tử khác nhưng khế nhà này ta

sẽ giữ hộ muội. Tránh cho muội lại đổi thêm tiền nữa."



"Mười mẫu

ruộng này lần trước ta phải dùng mánh khóe mới lấy được. Muội giữ lại

hàng năm cũng có chút thu hoạch, sao lại bán đi? Hay là nhờ Trương Hiên

ra tay? Không ngờ huynh ấy cũng làm được việc."



Giọng điệu của hắn không còn vẻ buồn bực nữa rồi.



Trương Khởi vẫn cúi đầu, hắn không buông nàng ra, nàng liền biết điều tựa vào

ngực hắn. Cúi gằm mặt, Trương Khởi thầm suy nghĩ: Bằng sắc đẹp bây giờ

của mình, Tiêu lang đã khó có thể kiềm chế. Nếu lớn hơn chút, e rằng

càng khó chạy trốn khỏi lòng bàn tay của Tiêu lang.



Nàng không dám nghĩ đến chuyện sau này.



Nàng đã vắt hết óc cũng không nhớ nổi có tồn tại Tiêu Mặc này trong ký ức

không. Dĩ nhiên, không chỉ có hắn, ngay cả đám người Trương Hiên, Trần

Ấp nàng cũng không nhớ nổi.



Ký ức của kiếp trước quá vụn vặt mà

ít ỏi, có khi Trương Khởi cũng cảm thấy, nếu không phải những điều trong trí nhớ đã xảy ra thật, nàng sẽ cho rằng mình chỉ là một tiểu cô tử

mười ba mười bốn tuổi, những ký ức đó chỉ là một giấc mộng của nàng, một giấc mộng về quá trình trưởng thành, sống chết của mình.



Cũng

chính bởi vì ký ức của kiếp trước quá ít, nhiều khi cử chỉ và tính cách

của Trương Khởi cũng chẳng khác gì những tiểu cô ở độ tuổi này.



Đang lúc ấy, tiếng bước chân khẽ khàng bỗng truyền đến, còn có tiếng kêu rất nhỏ của tỳ nữ bên Trương Cẩm, "Tiêu lang có đó không?"



Tiêu Mạc khẽ nhíu mày, buông Trương Khởi ra.




Sức lực nàng có thể nương tựa thật sự quá ít. Dù sao Trương Hiên cũng là

con ruột của Trương Tiêu thị, cũng quý mến và đồng tình với nàng, nhưng

với tính cách của hắn, cũng không giúp đỡ quá nhiều.



Còn có thể nhờ cậy ai đây?



Khi Trương Khởi suy nghĩ, thời gian trôi qua thật mau. Thấy mặt trời đã lên cao, Trương Khởi vội vàng sửa soạn, xoay người tới học đường.



Khi Trương Khởi tới, các cô tử đã đến hơn phân nửa.



Xem ra khi nàng tới, các cô tử vẫn giống như ngày thường, liếc nhìn rồi không để ý tới nữa.



Trương Khởi lại đứng một mình trong cái góc kia.



Hôm nay lại có bài học của giáo tập Viên, Trương Khởi vừa đứng vững, đã có người hầu dọn bàn và bút mực ra.



Giáo tập Viên vừa tiến đến, tiếng ồn ào trong học đường chợt im bặt.



Thân phận và tài hoa của hắn, là điều vô cùng uy vọng trong mắt các cô tử.

Trong học đường nho nhỏ này, đã có vài cô tử âm thầm thích hắn.



Lại nói tiếp, bằng thân phận và bề ngoài của giáo tập Viên, vốn không phải

giảng bài cho các cô tử. Nhưng khi bậc trưởng lão của Trương thị sắp xếp cho hắn giảng bài, hắn dốc hết sức đẩy việc dạy học cho các tiểu lang

qua một bên, bảo là muốn dạy các cô tử. Còn thẳng thắn nói: Hắn học

người trong tranh, những cô tử này xinh tươi mơn mởn, đang tuổi đẹp như

tranh. Hắn ở gần các nàng, sẽ vẽ nên tranh thiếu nữ được lưu truyền

thiên cổ.



Hắn nói hùng hồn đầy lý lẽ. Các vị trưởng lão của

Trương phủ cũng tin. Thời đại này, các họa sư thực sự thích miêu tả nữ

tử trang điểm, ăn vận, sinh hoạt, nói cười. Phàm là họa sư, ai ai cũng

tinh thông tranh mỹ nữ.



Dĩ nhiên, các vị trưởng lão của Trương

thị không hề ngần ngại mà sắp xếp hắn vào đây. Nguyên nhân chủ yếu nhất

là bởi vì mọi người khắp Kiến Khang đều tin tưởng vào nhân phẩm của giáo tập Viên, biết rằng với sự thanh cao và tự tại của hắn, sẽ bao giờ làm

những trò không có nhân phẩm như quyến rũ tiểu cô tử.



Cũng như Nguyễn Tịch thời Tấn, đang nằm ngủ bên cạnh phụ nhân, mà người nắm giữ cả thiên hạ cũng tin tưởng tôn kính hắn.