Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 54 : Tình ý

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Cách không xa vị trí của Quảng Lăng vương là sứ giả nước Chu. Trong số các

sứ giả nước Chu, một lang quân mặc đồ trắng và một lang quân mặc đồ đen

vô cùng nổi bật.



Hai người này đều là nam nhi nước da trắng nõn,

ngũ quan tuyệt đẹp. Giờ phút này, Trương Nhân ở bên cạnh Trương Khởi

đang nhìn về phía họ. Nhìn một lúc, nàng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.

Trương Khởi nhìn sang, thấy Trương Nhân chắp tay, miệng lẩm bẩm, chẳng

lẽ nàng đang mong mỏi Bồ Tát phù hộ, người chọn nàng là một lang quân

tuấn tú?



Trong các lang quân thiếu niên tề tụ ở đây, sứ giả hai

nước Tề Chu cực kỳ nổi bật. Những người phương Bắc này đều có thân hình

cao lớn dị thường, dù là Quảng Lăng vương hay hai sứ giả tuấn tú nước

Chu kia, đều có vóc người cao ngất, ngồi ở đó như mang tư thế núi ngọc.

So sánh với họ, người Nam ở bên có vẻ thấp bé, ẻo lả.



Cũng như Trương Nhân đang chắp tay, mười ngón tay của Trương Khởi cũng xoắn xuýt với nhau.



Quảng Lăng vương thật sự ở đây!



Nếu hắn ở đây, màn hóa trang đêm nay của nàng đúng là trò cười.



Sau khi nhìn thấy Quảng Lăng vương, đầu óc Trương Khởi bỗng trống rỗng. Lúc này đây, nàng cũng không hề chú ý. A Lục ngồi sau lưng nàng, đang nhìn

Trương Khởi với vẻ mặt lo lắng.



Cũng giống như A Lục, có người cũng đang chăm chú nhìn Trương Khởi, hắn chính là Trần Ấp.



Trương Hiên luôn nói, muội muội này vô cùng thông tuệ vô cùng động lòng người, lần trước Trần Ấp cũng đã gặp, đúng là dáng vẻ hắn thích, thanh tú

trong suốt như vậy, khiến người ta vừa thấy liền không từ bỏ được.



Hắn đã nói với Trương Hiên, nguyện dâng vàng nạp nàng vào phủ. Hắn vốn tưởng rằng Trương Khởi sẽ mừng rỡ đồng ý.



Nhưng hắn không ngờ nàng lại không muốn!



Hắn nghĩ, chắc rằng nàng không biết điểm tốt của hắn. Hai ngày nay, hắn một mực suy nghĩ làm sao để tiếp cận nàng, tiếp cận nàng rồi sẽ nói gì.



Không ngờ lần gặp tiếp theo, lại ở trong yến hội kiểu này. Nhưng nàng đúng là vô cùng thông tuệ, lại ăn vận xấu xí như vậy.



Trong khi Trần Ấp đang suy nghĩ, bỗng xôn xao hẳn lên, giọng một thái giám truyền đến, "Bệ hạ giá lâm!!!"



Mọi người yên tĩnh trở lại. Hương son phấn thoảng đưa, mười mấy cung phi hoặc diễm lệ hoặc kiều mỵ vây quanh Tân đế tiến đến.


dụng, nàng phải đi hỏi Quảng Lăng vương mới đúng chứ." Ý tứ trong lời

này, chính là đã cho phép.



Vương Diễm cúi đầu, cung kính trả lời: "A Diễm tạ ơn bệ hạ."



Nàng từ từ đứng thẳng, xoay người lại, đi về phía Quảng Lăng vương. Đi từng

bước, từng giọt nước mắt chậm rãi lăn trên gương mặt của Vương Diễm.



Mọi ánh mắt đều di chuyển theo nàng. Khác với người của Vương thị, rất

nhiều lang quân trong điện, giờ phút này lại rất thích thú, đồng tình

với Vương Diễm.



Thói cũ của Ngụy Tấn vẫn còn đó, biểu hiện chân

thật này của Vương Diễm là điều người đương thời tôn sùng. Hơn nữa văn

nhân đất Nam vô cùng yêu thích giọt lệ tương tư của mỹ nữ. Rất nhiều văn nhân cho rằng, mỹ nhân lúc này mới đẹp nhất, động lòng người nhất.

Vương Diễm như vậy, xinh đẹp khiến người thương yêu, thuần túy khiến

người sùng kính.



Đây là sự phóng túng trong chuẩn mực văn hóa, thời đại mà điều động lòng người nhất không nằm trong đạo đức truyền thống.



Trương Khởi nhìn Vương Diễm này thầm nghĩ: Cô tử Vương thị này đúng là có thủ

đoạn cao minh. Nếu Quảng Lăng vương cự tuyệt nàng, e rằng đại đa số lang quân trong yến tiệc đều nguyện nạp nàng, ngay cả hoàng đế cũng thương

nàng tiếc nàng? Mặc dù Tân đế xuât thân là võ tướng, nhưng hắn vẫn giống văn nhân đất Nam, đều thương hoa tiếc ngọc.



Giữa sự yên tĩnh, Vương Diễm đi tới trước mặt Quảng Lăng vương. Từ từ rồi dừng lại ở nơi cách hắn năm bước.



Chậm rãi ngẩng đầu lên, Vương Diễm nhìn Quảng Lăng vương trong màn nước mắt

mông lung, từ từ nàng rũ mắt xuống, khẽ cúi người trước Quảng Lăng

vương, cất giọng run run nói: "Mười ngày trước sau khi nhìn thấy lang

quân, A Diễm vẫn luôn nhớ mong đến tận bây giờ. A Diễm ngu muội, chỉ

mong được canh giữ bên cạnh lang quân, sát cánh cùng bay, suốt đời không đổi."



Nam nhân thiên hạ đều đa tình. Nhất là khi đối mặt với mỹ

nhân như hoa, lại càng có rất ít người cam lòng từ bỏ, không muốn các

nàng phải thất vọng.



Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về phía Quảng

Lăng vương. Trong tiếng xì xào, phần đông số người khẽ nói: "Đồng ý với

nàng đi!"….. "Quảng Lăng vương không thèm để lộ mặt thật, vậy mà cũng có giai nhân ngưỡng mộ, thật có diễm phúc!"….."Lần này trở về, ta phải

viết một bài “Tương tư phú” mới được."



Trong sự chờ đợi của muôn người, Quảng Lăng vương từ từ ngẩng đầu lên.