Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 55 : Chọn người

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Cùng hắn "sát cánh cùng bay, suốt đời không đổi"?



Vừa mới quen biết, lại mở miệng yêu cầu hắn chịu trách nhiệm với tình cảm của nàng ta sao?



Đưa mắt nhìn Vương Diễm, giọng nói êm tai của Quảng Lăng vương chậm rãi

phiêu đãng trong điện, "Suy nghĩ của cô không liên quan tới ta." Sau khi hắn tuyệt tình nói ra mấy từ này, rồi nói thêm: "Quay về đi."



Sự cự tuyệt của hắn làm Vương Diễm sững sờ, nàng chậm rãi, từ từ cúi đầu xuống, lấy tay áo che mặt, cúi đầu mà khóc.



Lúc này đây, từng động tác của nàng, đều tuyệt đẹp như thể đã xếp đặt.....



Trong điện, tiếng tiếc hận nổi lên bốn phía, phần đông các lang quân thậm chí còn trợn mắt nhìn Quảng Lăng vương. Còn về Vương Diễm vừa mở miệng liền cầu xin Quảng Lăng vương, những lang quân phương Nam ở đó cũng nghe

thấy, nhưng không có mấy người để ý: Nữ nhân không phải luôn thích đòi

hỏi cái này cái nọ sao? Chẳng bao giờ biết đủ.



Như thể không nhận thấy ánh mắt của mọi người trong điện, Quảng Lăng vương vẫn ngồi vững vàng, dáng người như núi.



Trong tiếng xì xào và tiếng thở dài, giọng nói của Tân đế bỗng vang lên, "Vương thái phó."



Lang quân trung niên Vương thị đó đứng lên, chắp tay nói với bệ hạ: "Có thần."



Tân đế liếc về phía Vương Diễm, mỉm cười nói: "Trẫm thấy Vương thị A Diễm rất tốt…."



Hắn còn chưa nói hết.



Nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý của bệ hạ. Vương thái phó đứng dậy, cúi thấp người trước bệ hạ, cất cao giọng nói: "Thần tuân lệnh."



Dứt lời, ông ta nhìn về phía Vương Diễm, nói với giọng trầm thấp: "A Diễm, còn không tạ ơn?"



Vương Diễm như thể thức tỉnh, từ từ ngẩng đầu lên.



Nàng ngước đôi mắt rưng rưng đẫm lệ sững sờ nhìn Tân đế. Sau đó, nàng cúi

đầu, bước đi vô cùng khó khăn đến trước bệ hạ, nhẹ nhàng cúi chào, vẻ

mặt có phần trống rỗng, nghẹn ngào khẽ nói: "A Diễm tạ ơn long ân bệ

hạ."



Tân đế cười ha ha, nói: "A Diễm không cần như thế, đứng lên

đi." Theo ánh mắt của hắn, mấy tỳ nữ đi ra, cung kính đỡ Vương Diễm lên, đưa nàng ra theo cửa hông.



Trương Khởi thu hồi ánh mắt, giọng

Trương Nhân khẽ vang bên tai, "Nghe nói Vương Diễm này cũng là con gái

ngoài giá thú, mẹ đẻ là kỹ nữ. Trong những cô tử như chúng ta, địa vị
Sau khi Vệ Công Trực ngồi vào chỗ, cười hì hì nói với Vũ Văn Thuần: "Vũ Văn Thuần, các cô tử đều tề tụ ở đây, ngươi cũng chọn một người đi?"



Vũ Văn Thuần mỉm cười.



Vũ Văn Thuần này hơi gầy, mặt vuông chữ điền, ánh mắt cực kỳ thâm thúy,

cùng với khuôn mặt trắng nõn nổi bật, mang vẻ hết sức trầm ổn.



Hắn từ từ đứng lên.



Chắp tay với Tân đế, ánh mắt hắn liếc nhìn các cô tử trong điện.



Theo ánh mắt của hắn, Trương Khởi cảm giác được, Trương Nhân bên cạnh đang run rẩy, căng thẳng đến độ sắp khóc.



Vào lúc đó, Vũ Văn Thuần lên tiếng, "Mấy người này." Hắn chỉ bốn người.



Trong bốn người này, vẫn không có Trương Nhân.



Mặt Trương Nhân trắng bệch. Trương Khởi lo lắng nhìn nàng, nghĩ ngợi: Nếu

Quảng Lăng vương không chọn nàng, chắc nàng ta lăn ra ngất mất.



Lúc này, Hoàng đế cất tiếng cười sang sảng, "Hai sứ giả nước Chu cũng đã

chọn người rồi, Quảng Lăng vương, nhiều cô tử như vậy, ngài có vừa ý ai

không?"



Tiếng vừa cất lên, cả người Trương Khởi cứng đờ.



Nàng vẫn luôn chờ đợi động tác tiếp theo của Tiêu Mạc.



Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy gì.



Nàng không tin vào số mệnh, nhưng bây giờ nhìn lại, dù có sống lại, nàng

không vẫn không thể so được với kiếp trước. Kiếp trước, nàng còn là

chính thê, còn có được cuộc sống an nhàn giàu có mấy năm.



Nàng

thật sự không muốn phải làm cơ thiếp cho người khác một lần nữa, sẽ phải hao tổn bao nhiêu công sức để leo cao.....Nghĩ tới đây, Trương Khởi

ngẩn ra, sao mình lại nói làm một lần nữa? Chẳng lẽ ở kiếp trước nàng

chính là là mcơ thiếp cho người khác trước, rồi mới trở thành chính thất của nam nhân kia?



Nghe thấy câu hỏi của bệ hạ, Quảng Lăng vương ngẩng đầu lên.