Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 59 : Tài nữ

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi còn chưa trả lời, một gã sai vặt vội vàng đi tới, hắn đứng ở cửa khẽ bẩm báo: "Lang quân, có người tìm."



Trương Hiên đáp một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Trương Khởi, sau khi cho

nàng ánh mắt đừng sợ, hắn theo gã sai vặt đó đi ra ngoài.



Lúc

này, Trương Khởi đã lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra, hai tay

nâng lên cung kính đưa đến trước mặt Trương Thập Nhị lang, cất giọng

trong trẻo nói: "A Khởi có thêu một bức tranh giống chiếc khăn tay này,

rất lớn. Tiêu gia Mạc lang giúp A Khởi mang đi bán, lại vừa ý bệ hạ."

Những chuyện này, không cần người điều tra cũng truyền tới tai họ, nàng

không thể giấu diếm nữa rồi.



Trương Thập Nhị lang nhận lấy khăn tay của nàng, Trương Cẩm ngồi bên cười lạnh, "A Khởi thật có bản lĩnh!"



Nghe thấy sự bất mãn trong giọng của Trương Cẩm, Trương Khởi tái mặt, cúi

đầu càng thấp, hai tay xoắn chặt góc áo, môi mấp máy, cuối cùng không

thể giải thích.



Mà Trương Tiêu thị ngồi bên cạnh cũng thay đổi

sắc mặt, khi liếc nhìn chiếc khăn tay đó, ánh mắt sững lại: Chiếc khăn

tay này hơi quen mắt.



Trương Thập Nhị lang mở khăn tay ra.



Vừa mở ra, ông đã kinh ngạc "Ồ" một tiếng. Sau một hồi thưởng thức, ông

ngẩng đầu nhìn Trương Khởi, cất giọng ấm áp: "Khăn tay này thật sự do

con thêu sao?"



Trương Khởi cúi đầu, "Dạ."



Nụ cười trên mặt Trương Thập Nhị lang càng tươi rói, ông đánh giá Trương Khởi, nói: "Con ta đúng là thông tuệ."



Ông đưa khăn tay cho Trương Tiêu thị, nói: "Nàng xem đi."



Trương Tiêu thị nhận lấy khăn tay.



Nàng đưa mắt nhìn, cúi sát mặt xuống, sắc mặt trắng bệch, bất an siết chặt

chiếc khăn tay, thầm nghĩ: Ta chẳng hay biết gì cả. Nếu trên học đường,

Trương Khởi thể hiện tài hoa này, những cô tử kia đã lan truyền từ lâu,

nha đầu này giấu quá kỹ.




Ông vừa đi, gian phòng lập tức trở nên ứ đọng.



Phụ thân vừa đi, Trương Cẩm đã đứng lên, nàng ta đứng trên cao nhìn xuống

Trương Khởi, cười lạnh nói: "Hây da, thật là có bản lĩnh nha, đã thành

tài nữ rồi!"



Trương Khởi không dám đáp lời, chỉ cúi đầu thấp hơn.



Trương Tiêu thị ngồi bên từ từ nhấp trà.



Thấy mẫu thân không ngăn cản, Trương Cẩm lại càng kiêu căng, nàng đi tới

trước mặt Trương Khởi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bệ hạ đã nói rồi,

xem ra sau này ta ra ngoài phải thường xuyên dẫn theo A Khởi, để người

trong thiên hạ biết được đại tài nữ này."



Trương Khởi nhận thấy lửa giận trong lời nói của nàng, lại càng rúm ró, đầu cúi sát đến ngực.



Trương Cẩm thấy vậy, hừ một tiếng, lại muốn nói gì đó, Trương Tiêu thị ở bên nói: "Được rồi."



Nàng phất tay với Trương Khởi, "Lui ra đi."



"Dạ."



"Tự giải quyết cho tốt."



"Dạ."



Trương Khởi từ từ lui ra khỏi sảnh đường. Đi tới bãi đất bằng, nàng thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ: Ta cũng đã nói, mình được bệ hạ ca ngợi là tài nữ

rồi.



Một tài nữ làm thiếp của Tiêu Mạc, nhất định sẽ được hắn

thật lòng ngưỡng mộ. Dù Trương Tiêu thị có gả Trương Cẩm cho Tiêu Mạc

hay không, cũng chừa lại đường lui, cũng sẽ ra mặt ngăn trở chuyện này.



Nàng và Trương Cẩm đều là con gái của Trương thị, nếu như là con gái dòng

chính của gia tộc khác, tất nhiên có cách để đối phó với thiếp thất có

tài danh nhưng không có hậu thuẫn như nàng. Nhưng Trương Cẩm cũng không

dễ dàng như vậy, dù sao các nàng là chị em ruột, danh tiếng của Trương

Khởi càng lớn, càng được Tiêu Mạc yêu thích, nàng ta muốn hại Trương

Khởi, chắc chắn sẽ không nhận được sự ủng hộ của gia tộc nữa.