Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 60 : Nói ra

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi vừa đi tới sân, Trương Cẩm đã chạy tới. Nàng gọi: "Trương Khởi!"



Trương Khởi quay đầu lại, quỳ gối hành lễ, đang chuẩn bị gọi nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, sợ tới tái mặt lùi lại mấy bước.



Trương Cẩm thấy nàng nhát gan như vậy thì hừ một tiếng, ngẩng lên cất bước đi

về phía nàng, đang định mở miệng thì chợt ngẩn ra. Tiếp theo Trương Khởi nghe thấy nàng khách khí gọi: "Cửu huynh."



Thì ra Trương Hiên tới.



Trương Khởi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương Hiên, cũng gọi theo: "Cửu huynh."



Trương Hiên cười với Trương Cẩm, hỏi: "Sao lại ra đây?" Trương Cẩm thấy hắn

thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Khởi, vênh mặt lên, cười lạnh nói: "Rõ

ràng không muốn nói chuyện với muội, cần gì giả vờ giả vịt?"



Thấy muội muội chua ngoa như vậy, Trương Hiên thầm than một tiếng, lắc đầu

nghĩ ngợi: Tiêu Cương* từng nói, chỉ có "Lầu cao hàm oán", "Lệ rơi còn

đọng", "Eo nhỏ thướt tha", "Lung linh trong kính", mới đáng được xưng là "Tính tình trác tuyệt, tài hoa tinh tế". Muội muội của ta cười thì lớn

tiếng, thù hận quá dữ dằn, khóc thì sướt mướt, giận thì trợn mắt. Tính

tình như vậy thực sự kém xa A Khởi. (* Tiêu Cương (503―551), Lương Giản

Văn Đế. Ông là con trai thứ ba của Lương Vũ Đế. Bởi vì huynh trưởng Tiêu Thống mất sớm, đến năm 531 được đưa lên làm thái tử. Năm 549 năm loạn

Hầu Cảnh, Lương Vũ Đế bị bỏ tù chết đói, Tiêu Cương được Hầu Cảnh đưa

lên ngôi và chịu khống chế trong những năm tại vị. Đến năm 551 bị Hầu

Cảnh lập kế soán ngôi sát hại.)



Hắn cười gượng một tiếng, không

để ý tới nàng nữa, nói với Trương Khởi: "A Khởi, đi theo ta." Dứt lời,

đưa Trương Khởi ngoan ngoãn biết điều rời đi trong ánh nhìn chằm chằm

của Trương Cẩm.



Trương Hiên dẫn Trương Khởi tới một góc, thấy không có ai cả, hắn khẽ nói: "Trần Ấp đã phái người tới tìm phụ thân rồi."



Trương Khởi ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Huynh ấy tới tìm phụ thân?"



Trương Hiên gật đầu.



Thấy Trương Khởi ngẩn ngơ, hắn vươn tay yêu thương vuốt mái tóc của nàng,

khẽ nói: "Tiêu Mạc vốn không đến nỗi nào, nhưng huynh ấy không thích hợp với muội. A Khởi đi theo Trần Ấp sẽ khá hơn một chút." Hắn nhìn Trương

Khởi bằng đôi mắt sáng ngời, ân cần hỏi: "Nghe Trần Ấp nói, muội cũng

thích huynh ấy? Như vậy cũng tốt, gả được cho người trong lòng là may

mắn của cô tử."
Sự do dự lúc này của hắn vốn nằm trong dự liệu của Trương Khởi. Cho nên nàng không đau lòng cũng không thất vọng.



Lúc này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, rõ ràng sắp đến trưa. Trương Khởi cất bước về phòng.



A Lục không có ở đây, Trương Khởi đóng cửa phòng, ngồi lên giường, chống cằm lẳng lặng suy nghĩ.



Một hồi lâu, Trương Khởi đứng lên, nàng nghĩ, nàng phải làm nũng với phụ thân rồi.



Nhìn gương chải đầu trang điểm một lúc, Trương Khởi đẩy cửa phòng đi ra ngoài.



Vừa đi ra không lâu, Trương Cẩm đi qua khu rừng liếc mắt nhìn qua bên này,

hất cằm ra lệnh: "Xem A Khởi có ở đó không, gọi nó tới đây."



"Dạ."



Hai tỳ nữ tuân lệnh rời đi, lát sau các nàng đã quay lại nói, "Trong phòng không có ai."



Mặt Trương Cẩm thuỗn ra, tức giận nói: "Xem nó trốn đi đâu rồi." Đang lúc ấy, một tỳ nữ đi tới.



Tỳ nữ đó ghé sát vào Trương Cẩm, khẽ nói với nàng ta. Trương Cẩm lập tức

ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, nói: "Tiêu lang tới? Ta đi gặp chàng ngay!"



Mới vừa nói tới đây, dường như nàng nhớ ra chuyện gì đó, buồn bã cúi đầu,

lẩm bẩm: "Nhưng mẫu thân không đồng ý....." Đâu chỉ là không đồng ý, bây giờ trong số tỳ nữ ở bên nàng, đã có hai người tới trông coi. Bây giờ

nàng có động tĩnh, mẫu thân sẽ biết ngay.



Tỳ nữ cung kính nói:

"Lang quân Tiêu gia muốn nô tỳ chuyển bốn chữ cho cô tử." Trong sự

ngượng ngùng chờ mong của Trương Cẩm, tỳ nữ này khẽ nói: "Còn nhiều thời gian."



Trương Cẩm hơi thất vọng, nhưng lại thấy ngọt ngào, nàng

cắn môi ngước đôi mắt lấp lánh nhìn ra cổng, vẻ mặt rõ ràng rất cấp

bách.



Tỳ nữ này lại nói: "Lang quân Tiêu gia còn nói, nếu cô tử

thấy Trương Khởi, nhớ bảo nàng đến thư phòng ở Chính Lâm viện sườn đông. Lang quân nói, còn một món nợ cuối cùng muốn tính toán với Trương

Khởi."



Nợ nần gì vậy? Trương Cẩm thích nghe nhất lời này, mắt nàng bỗng sáng ngời, hưng phấn nói: "Vậy ta đi gọi."