Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 61 : Vui mừng

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Khi Trương Cẩm khí thế hung hăng đuổi theo Trương Khởi thì Trương Khởi vừa đến ngoài thư phòng Trương Thập Nhị lang.



Bên ngoài thư phòng, viết ba chữ to "Du Nhiên trai" như rồng bay phượng

múa, vẫn còn theo thói cũ, một cong một họa, chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ngửa đầu nhìn, Trương Khởi ảo tưởng lần thứ một ngàn: nếu ta là

một trượng phu, có phải tốt không?



Khi nàng nhìn thư phòng ngẩn

người thì một tỳ nữ nhìn nàng. Trương Khởi vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: "Xin hỏi phụ thân ta có đó không?"



"Lang chủ không có ở đây." Tỳ nữ thờ ơ trả lời.



Dĩ nhiên, đối với Trương Khởi mà nói, thái độ vẫn không phải trọng điểm.



"Oh." Nàng thất vọng đáp một tiếng, ngọt ngào nói: "Vậu A Khởi cáo lui."

Những tỳ nữ này, mặc dù có thế lực hơn nàng, nhưng nàng là cô tử Trương

thị, cho nên không thể dùng kính ngữ với họ.



Tỳ nữ này liếc nàng một cái, xoay người tránh ra.



Trương Khởi quay người đi trở về. Nàng đi trên đường mòn, trong bụng suy nghĩ: nếu như lần này không có bị đưa ra ngoài, ta phải lộ ra một chút tài

hoa.



Nhưng, lần này không bị đưa ra sao?



Trong lòng Trương Khởi hoàn toàn không nắm chắc. Nhưng nàng có thể làm đã làm rồi, còn lại, chỉ thuận theo ý trời thôi.



Cúi đầu đi một hồi, một âm thanh trong trẻo truyền đến, "A Khởi?"



Trương Khởi ngẩng đầu.



Kêu nàng, là một tỳ nữ bên cạnh Trương Cẩm, nàng nói với Trương Khởi: "Cẩm ni cô đang tìm ngươi."



Trương Cẩm tìm nàng?



Trương Khởi trừng mắt nhìn, khéo léo đáp một tiếng.



Tỳ nữ nói tiếp, "Đi thôi."



Trương Khởi vẫn không trả lời, âm thanh thanh thúy vang dội của Trương Cẩm truyền đến, "Trương Khởi!"



Vừa nghe đến tiếng kêu chứa sát khí này, Trương Khởi liền co rúm lại.


Trương Khởi vừa nói xong, Viên giáo tập

đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Khúc đàn của ta vốn là vui thích,

nhưng người đang buồn nghe vào thì vẫn buồn." Hắn giống như bị Trương

Khởi nhắc nhở, đột nhiên đẩy đàn, nói: "Đúng rồi, đúng rồi. Chính là

tiếng nhạc giống nhau, nhưng tâm trạng người nghe khác nhau, cảm xúc

cũng không giống."



Hắn ở trong đạo đánh đàn, vốn rất có tài. Lần này được Trương Khởi nhắc nhở, một số ý lúc đầu không nghĩ ra liền thông suốt.



Hắn liền đứng lên, cất cao giọng nói: "Vào đi."



Trương Khởi ừ một tiếng, từ từ đi vào —— khi cất bước thì nàng lặng yên không

một tiếng động phất phất tóc mái, lộ ra gương mặt càng phát ra tinh xảo

thông minh của nàng.



Trong tiếng kẹt kẹt, nàng xuất hiện tại cửa viện.



Viên giáo tập ngẩng đầu nhìn nàng.



Vừa nhìn, mắt hắn liền sáng lên.



Thẳng tắp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, Viên giáo tập đột nhiên thở dài một

tiếng, "Thì ra là như vậy." Hắn chỉ vào đối diện, nói: "Ngươi có thể làm ra bài hát như Tiêu Diêu Du, có thể thấy được là một tri âm. Ở trước

mặt âm nhạc, địa vị của ngươi và ta như nhau, ngồi đi."



Trương Khởi cũng không từ chối, nhẹ nhàng đáp một tiếng dạ, cất bước đi tới trên giường nhỏ đối diện hắn, chầm chậm ngồi xuống.



Viên giáo tập vẫn còn nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn một lát, hắn chậm

rãi nói: "Trên yến tiệc tối qua, ngươi trang điểm như thế là vì không

muốn xa quê?"



Nghe giọng điệu này của hắn, lúc ấy hắn cũng ở

trong tiệc? Trương Khởi ngẩn ra, nghĩ ngợi nói, lúc đó tất cả tâm thần

của mình đều đặt ở trên người Quảng Lăng vương, thật không chú ý tới hắn có ở đó không.



Trong sự hỏi thăm của Viên giáo tập, Trương Khởi

cúi đầu, kỷ án, đôi tay nàng lặng lẽ xoắn vào —— vì giờ phút này có thể

ngồi ở trước mặt hắn, nàng luôn tìm cơ hội. Hiện tại, cơ hội này rốt

cuộc để cho nàng bắt được.