Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 63 : Mục đích

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, dáng vẻ như đang chờ nàng trả lời.



Trương Khởi vẫn không trả lời.



Nàng không biết phải trả lời thế nào, Tiêu Mạc quá thông minh, nàng không thể dọa nạt được hắn.



Thấy Trương Khởi không nói gì, Tiêu Mạc khẽ hừ một tiếng. Cả giận nói: “Lại đây ngồi!”



Thấy giọt nước mắt tuôn rơi trên mặt nàng hệt như chuỗi trân châu, hắn quát

khẽ: "Bảo muội đến ngồi lên sập, muội khóc lóc cái gì?”



Sao không nói sớm? Nàng còn tưởng hắn muốn nàng ngồi lên đùi hắn chứ.



Trương Khởi cúi đầu, ngoan ngoãn biết điều ngồi lên sập đối diện với hắn.



Thấy Trương Khởi khép mi buông mắt, yên tĩnh mà lại hiền lành, Tiêu Mạc chỉ

cảm thấy cảm xúc khó chịu đột ngột dâng trào, chèn ép khiến ngực hắn

phát đau!



Hắn vẫn cho rằng nàng thích hắn!



Hắn vẫn cho rằng nàng mong đợi có thể đi theo hắn!



Hắn đã tính toán hết mọi thứ, chuẩn bị hết thảy, nhưng không ngờ nàng vẫn luôn lừa hắn gạt hắn!



Nàng còn dám không thích hắn!



Lửa giận kèm theo sự khó chịu khiến lồng ngực Tiêu Mạc tắc nghẹn, sắc mặt lại càng xanh trắng khó coi.



Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn cái gì liền có ngay thứ đó, những vật khó có thể

đoạt được, thông qua chút thủ đoạn, hắn luôn có thể được như ý nguyện.



Chỉ có nàng lại.... Thật đáng chết!



Dựa vào sập, hắn nhìn chăm chăm vào nàng với vẻ thâm trầm, hô hấp cũng theo đó càng trở nên gấp gáp.



Nghe thấy tiếng thở của hắn, Trương Khởi cúi đầu thấp hơn. Nàng co rúm lại,

dè dặt liếc nhìn hắn qua hàng mi. Dáng vẻ đáng yêu dễ thương như con thỏ nhỏ thật sự khiến người ta mềm lòng. Môi mỏng của Tiêu Mạc khẽ mím, vẻ

tàn bạo trên mặt cũng dần dần tản bớt. Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng

nói: “Hôm nay Trương phủ có người gặp bệ hạ.....”



Thở ra một hơi, hắn buồn rầu nói: "Họ nói chuyện gì, có lẽ A Khởi cũng rõ rồi chứ?”



Trương Khởi rũ mắt. Nàng không trả lời, nhưng khi thấy hơi thở hắn gấp gáp

tăng dần, nàng dè dặt liếc nhìn hắn qua hàng mi dài. Dáng vẻ đó thật sự

khiến người ta tức tối!



Tiêu Mạc cảm thấy rất khó chịu.



Thấy dáng vẻ này của nàng, cơn giận của hắn lại dần dần nguôi ngoai. Hắn

muốn mắng nàng, giáo huấn nàng mấy câu, nàng biểu hiện ngoan ngoãn nhưng thật ra chẳng nghe vào câu nào. Dĩ nhiên, hắn không muốn buông tay.

Trong cuộc đời hắn, chưa bao giờ nghĩ tới mấy chữ biết khó mà lui kia.



Thực ra, bởi vì khó khăn, hắn lại càng muốn có được.
chuyện, cũng không muốn có quan hệ tình cảm gì với họ.



Lúc đi tới đường mòn, A Lục chạy lon ton tới. Nàng nhìn thấy Trương Khởi, cười hì

hì nói: “A Khởi, vừa nãy Cẩm cô tử gọi ta đấy.”



Nàng đi tới bên

cạnh Trương Khởi, ghé sát vào nàng cười khanh khách, nói: “Còn cho ta

rất nhiều đồ ăn ngon. Hì hì, rõ ràng không thích ta, còn phải giả vờ

cười, A Khởi, nàng ta ngốc quá!”



Trương Khởi tức giận lườm A Lục, nói: “Tỷ ấy lấy lòng ngươi như vậy, chính là muốn sau này ngươi cung

cấp cho tỷ ấy biết những tin tức có liên quan đến ta đấy.”



“Thật chứ?” A Lục trợn to mắt, hưng phấn khẽ hỏi: “Vậy mỗi lần tiết lộ tin tức cho nàng ta, có tiền thưởng hay không vậy?”



Trương Khởi dở khóc dở cười, nhưng cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lúc này

mới trả lời: “Trương Cẩm cũng không quá khắc nghiệt, chắc cũng có tiền

thưởng.”



“Vậy tốt quá!”



Nghe thấy tiếng hoan hô của A Lục, Trương Khởi lặng lẽ lườm nàng ta, nói: “Bây giờ ta phải tới chỗ Trương

Cẩm, ngươi về trước đi. Đúng rồi, cho ngươi thời gian hai ngày, điều tra lai lịch mấy nô tỳ đang hầu hạ chỗ ta.”



“Được rồi!” A Lục vui vẻ rời đi. Cách không xa, Trương Khởi thậm chí còn nghe thấy tiếng hát của nàng! A Lục này! Trương Khởi thấy hơi buồn cười, mà thật ra nàng cũng

đã bật cười ra tiếng.



Ngẩng đầu lên, nhìn màu xanh mơn mởn trước mắt, nàng chợt nghĩ: Mùa xuân đến thật rồi!



Đúng vậy, mùa xuân đến rồi.



Cả tầm mắt nàng đều là cảnh xuân, tràn ngập mặt đất là màu xanh biếc. Giữa trời đất, không còn màu xám nhợt nhạt điểm xuyết màu xanh nữa, mà là

những cành lá rậm rạp tràn đầy đất trời.



Xuân đến rồi, nàng cũng sắp trưởng thành rồi.



Trương Khởi vẫn luôn biết, với tướng mạo sau khi trưởng thành của mình, thật

sự không thể không nổi bật, không thể không dựa vào ai đó để có cuộc

sống bình yên. Thậm chí, gả cho một thứ dân bình thường cũng không đảm

bảo cho nàng. Lựa chọn tốt nhất của nàng chính là gả cho một quan lớn

xuất thân hàn môn, làm chính thê của người đó.



Thời thế bây giờ

không còn như trước, hầu hết con em thế gia đều vô năng. Trong triều

đình, chức vị cao phần lớn đều là con em thế gia, mà nắm thực quyền lại

là con em hàn môn.



Nàng luôn mơ ước, nếu có thể gả cho một quan

to nắm giữ thực quyền, tuy nói thấy Trương Cẩm vẫn phải hành lễ, tuy nói tới bất kỳ đâu cũng phải nhường đường cho con em thế gia, nhưng người

như vậy mới có thể đảm bảo cho nàng. Mới có thể thật lòng thương yêu

nàng.



Mà bây giờ, nàng cảm thấy mình đã tiến thêm một bước đến gần mục tiêu của mình!