Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 64 : Giấc mộng

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Trên đường Trương Khởi đi, đâu đó phía tây viện vang lên tiếng đàn thánh

thót, tiếng tiêu uyển chuyển, len lỏi qua tường viện dày đặc, ngói xanh

lá biếc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chiếc dây đu đung đưa cùng nửa

góc xiêm y màu đỏ. Tiếng cười và tiếng đàn theo nhánh liễu bay múa khắp

trời, khiến cảm giác ngày xuân càng thêm phơi phới.



Trương Khởi đang đi đột nhiên có tiếng gọi lại: “Trương Khởi.”



Trương Khởi dừng bước, quay đầu lại nhìn.



Người gọi nàng là Trương Sầm cùng học với nàng. Không ngờ lúc này lại gặp Trương Sầm, Trương Khởi mở to mắt.



Nàng không rõ lắm, Trương Sầm này từng suýt nữa đã gả cho Tiêu Mạc làm

thiếp, nếu không phải là nàng ta giở chút thủ đoạn nhỏ, cho một tiểu cô

khác là bà con xa của Trương thị, cũng từng là bạn tốt của nàng ta thay

thế thì vào lúc này sao Trương Sầm có thể đứng ở đây được.



Nhìn

thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương Khởi, Trương Sầm cho rằng nàng đã hiểu rõ mọi chuyện cũ của mình thì cười lạnh. Nhưng chỉ chớp mắt, nàng đã

mím đôi mỏng đỏ tươi cười nói: “Trương Khởi, ngươi thật thông minh,

Trương Nhân thua ngươi xa.”



Trương Khởi trừng mắt nhìn, khẽ nói: “Trương Sầm, bây giờ tỷ có tốt không?”



“Tất nhiên rất tốt.” Trương Sầm cười vô cùng xán lạn, giọng nói y hệt như

chuông bạc, “Nhưng không bằng ngươi. Nghe nói hiện nay ngươi cũng rất

được bệ hạ để ý? Bao giờ vào cung làm phi tử vậy?”



Đột nhiên,

Trương Khởi không muốn nói chuyện với nàng ta nữa. Trương Sầm này, mỗi

lần mở miệng nói chuyện đều mang vẻ châm chích, mỗi từ mỗi chữ đều khích bác, nghe thật không dễ chịu chút nào.



Nàng rũ mắt xuống, khéo

léo cúi người trước Trương Sầm, nói: "Sầm tỷ tỷ, A Khởi có việc phải đi

rồi.” Dứt lời nàng xoay người rời đi.



Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của Trương Sầm hiện vẻ chán ghét không thể che giấu.



Nàng cúi đầu xuống đất khẽ hừ một tiếng khinh miệt, thầm nói: “Giả bộ cái gì chứ? Cứ tưởng bằng thân phận của ngươi là có thể thấy sang bắt quàng

làm họ ư?”



Lúc này, Trương Khởi đã đi tới phía ngoài viện của Trương Cẩm.



Mới tới ngoài sân đã có thể nghe thấy tiếng ríu rít ở bên trong, tiếng cười nói không dứt bên tai. Nghe kỹ nàng nhận ra bên trong ít nhất cũng phải có năm sáu nữ lang, toàn bộ đều là cô tử con vợ cả Trương thị!




Trương Hiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt

thanh tú nhỏ nhắn được mái tóc dầy bao phủ của Trương Khởi nói: “Việc

khi nãy A Khởi làm thật sự là không cần thiết. Vì vừa rồi mẫu thân đã cự tuyệt lời cầu hôn của Trần Ấp rồi.”



Cái gì?



Trương Khởi vội ngẩng đầu lên.



Thấy đôi mắt sáng ngời, cảm giác hưng phấn không thể che giấu của nàng,

Trương Hiên lắc đầu. Hắn gấp sách lụa lại, ngồi xuống ghế đá trong đình, nhìn Trương Khởi, nói: “A Khởi, Trần Ấp cũng không tệ, muội cự tuyệt

huynh ấy như vậy về sau sẽ hối hận.”



Trương Khởi cảm thấy tâm

tình thật vui sướng, lập tức cười khanh khách, nói: “Còn lâu mới hối

hận.” Nàng tò mò nhìn hắn, hỏi “Mẫu thân nói thế nào?”



Trương

Hiên nhíu mày, “Mẫu thân không nói gì nhiều. Người chỉ nói có một câu."

Khi Trương Khởi vểnh tai chú ý lắng nghe thì Trương Hiên nói tiếp: “Mẫu

thân nói, A Khởi là một người có lòng dạ cao xa.”



Chỉ một câu nói đã khiến cho sắc mặt Trương Khởi liền thay đổi.



Nói mình là người có lòng dạ cao xa? Như vậy là sao? Là mỉa mai mình bấu

víu vào Hoàng đế, hay đang chuẩn bị đưa mình cho một kẻ quyền quý nào đó làm thiếp?



Thấy ánh mắt buồn bã của Trương Khởi, Trương Hiên lại thở dài, “Cho nên mới nói, vừa nãy muội đã quá đường đột rồi. Đi theo

Trần Ấp đi, đừng chối từ nữa. Tương lai A Khởi có thể nhờ con cái mà phú quý.” Đi theo những kẻ quyền quý khác, e rằng không thể được tới khi

nhờ con cái mà phú quý....



Trong tiếng thở dài của Trương Hiên,

Trương Khởi chỉ cười gượng. Nàng rũ mắt, sau khi tròng mắt nhanh như

chớp đảo vài vòng, mới cúi thấp đầu khẽ cất giọng dịu êm nói: “Tướng mạo của A Khởi tầm thường, e rằng không thể lọt vào mắt bệ hạ và người

quyền quý."



Trương Hiên biết ý của nàng, hắn gật đầu, nói: “A

Khởi yên tâm, vi huynh sẽ không nói lại với mẫu thân đâu.” Hắn vuốt mái

tóc của Trương Khởi ôn hòa nói: “Cũng nên suy nghĩ kỹ càng một chút, vi

huynh cũng không ép muội đi theo Trần Ấp.” Bằng dung mạo hiện giờ của

Trương Khởi, không có kẻ quyền quý nào sẽ cảm thấy hứng thú với nàng.

Muội ấy đã không vừa ý Trần Ấp, hắn có thể chọn cho nàng một con cháu

nhà quan đáng tin khác.