Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 67 : Mất mặt

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Xe ngựa của Quảng Lăng vương chậm rãi đến gần.



Trương Khởi cúi đầu hành lễ, "Gặp qua Quảng Lăng vương."



Quảng Lăng vương nhìn chằm chằm búi tóc tiểu cô của nàng, vừa nhìn về phía

sắc mặt hơi vàng của nàng, nói: "Tiêu Mạc còn chưa cầu hôn?"



Trương Khởi cúi đầu, "Trưởng giả không muốn."



Hắn muốn nói cho Tiêu Mạc, sau khi Trương Khởi nghe nói bệ hạ muốn nàng đến gặp, đã không có dũng khí kháng cự.



Những lời này, không biết có phải giải vây giùm Trương Khởi hay không?



Nói tới chỗ này, Quảng Lăng vương liếc về phía ngự phu đánh xe của Trương Khởi, nạt nhỏ: "Đi ngay."



Âm thanh tuy thấp, giọng nói cũng bình thường, nhưng không biết tại sao,

lại có một uy thế khiến lòng người kinh sợ. Loại uy thế này, không phải

Tướng quân từng khống chế thiên quân vạn mã, thì không thể nào có!



Ngự phu này cả kinh, hốt hoảng lên tiếng: "Đúng, đúng."



Liên tiếp vung vẩy dây cương, xua xe ngựa xông về trước.



Tiêu Mạc đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe ngựa đi xa.



Hắn không thể tranh chấp quá mức với Quảng Lăng vương ở trước mặt mọi

người. Loại tranh chấp này, không hề có gì tốt dành cho mình. Còn có chỗ tốt gì cho Quảng Lăng không thì quá nhiều, nói không chừng bệ hạ ấm

đầu, lại thật sự đem Trương Khởi cho Quảng Lăng vương.



Nhưng bảo hắn nhìn hai người rời đi mà không để ý, thì hắn lại không làm được.



Suy nghĩ một chút, hắn âm trầm ra lệnh: "Theo sau!"



"Vâng"



"Chậm một chút, bọn họ đang nhìn đấy."



"Vâng"



Sau khi hai chiếc xe ngựa chạy nhanh một trận, Quảng Lăng vương đột nhiên nói: "Hắn sẽ theo tới."



Trương Khởi ngẩng đầu, mắt to mơ hồ nhìn hắn.



Liếc nàng một cái, Quảng Lăng vương chậm rãi nói: "Ngươi không có lỗi, biết tự vệ."



Nói là nàng cho tới bây giờ còn giả bộ hồ đồ sao?



Trương Khởi cúi đầu.



Quảng Lăng vương nhìn bầu trời phía xa, nhìn từng đám mây tụ tụ tán tán, đột

nhiên âm thanh nhỏ đi "Nghiệp thành cũng có cảnh đẹp như vậy."



Trương Khởi theo ánh mắt của hắn nhìn lại, sau một lúc lâu, nàng nói thật nhỏ: "Cảnh đẹp rất nhiều." Nhưng làm người thưởng thức cảnh đẹp, rất khó,

rất khó. . . . . . Chính là người tôn quý nhất được thế nhất, cũng luôn

sống ở trong gian nan khổ cực, không hề có một khắc có thể ưởng thụ ân

huệ của tự nhiên.



Nói tới chỗ này, nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Quảng Lăng vương.



Xuyên thấu qua lông mi dày rậm, nàng nhìn lại người rất nổi tiếng trong thời

đại này, không biết sao, trong lòng thoáng qua chút bi thương.



Vừa đúng lúc này, Quảng Lăng vương quay đầu lại.



Hắn đối diện đôi mắt của nàng.



Trương Khởi vội vàng chuyển tròng mắt, giấu đi thương xót ở đáy mắt. Thấy hắn

còn nhìn mình chằm chằm, nàng cố cười nói: "Quảng Lăng Vương mấy ngày

tới sẽ đi sao?"



"Uh" giọng của Quảng Lăng vương chưa hề thay đổi, hắn nói: "Ta sẽ tới đón ngươi."



Nàng không phải hỏi cái này.




Hắn đang

nói cho ngự phu, nếu như hắn ta truyền việc xấu hổ này của Tiêu Mạc ra

ngoài, không nói người khác, Tiêu Mạc liền không tha cho hắn ta.



Ngự phu này cũng sống trong gia đình lớn, làm sao không biết? Lập tức hắn

liên tục gật đầu, cảm kích nói: "Đa tạ Quảng Lăng vương!"



Cũng không nói gì với Trương Khởi nữa, hắn xua xe ngựa, xoay người liền đi.



Trương Khởi trong xe ngựa, vẫn sợ trắng mặt, ngu si đần độn như chưa có lấy lại tinh thần.



—— nàng suy nghĩ, không biết phải đối mặt ra sao với Tiêu Mạc mới tốt.



Bỗng, nàng nghĩ tới cái gì, lặng lẽ quay đầu lại nhìn chăm chú về phía Quảng Lăng vương.



Lúc này, Quảng Lăng Vương đang đi tới bên cạnh Tiêu Mạc, cũng không biết

nói một câu gì với hắn, Tiêu Mạc tóc rối tung khó khăn đứng lên, từng

bước từng bước xê dịch về xe ngựa Quảng Lăng vương.



Xem ra Quảng Lăng vương muốn đưa Tiêu Mạc về nhà.



Nghĩ kĩ tới đây, Trương Khởi không khỏi thắt ngón tay: lần này Quảng Lăng

vương ở trước mặt mình, hung hăng nhục nhã Tiêu Mạc! Đúng rồi, y chính

là khiến Tiêu Mạc khó chịu, khiến con cháu nhà quan không ai bì nổi như

hắn, cũng không dám đối mặt mình.



—— chỉ cần thấy được mình, hắn sẽ nghĩ đến vẻ nhếch nhác của mình.



Đúng rồi, đúng rồi, Quảng Lăng vương dùng chiêu này buộc Tiêu Mạc buông tay.



Xe ngựa của Trương Khởi càng chạy nhanh càng xa.



Ngồi trên xe,g ngự phu vẫn còn phát run. Hàm răng va vào nhau, hắn không

nhịn được kể khổ với tiểu cô tử Trương Khởi, "Cô tử, Tiêu gia lang quân

sợ là sẽ không bỏ qua cho chúng ta."



Ngự phu tuyệt vọng nói:

"Chúng ta nhìn thấy bộ dáng đó của hắn, hắn sẽ hận, sẽ phát tiết. Nói

không chừng lúc nào đó, hắn sẽ cho người ta giết bán chúng ta đó."



Hắn dùng từ chúng ta.



So sánh với nô bộc họ Trương như hắn, địa vị của Trương Khởi không cao hơn bao nhiêu.



Khi hắn cho là Trương Khởi không có trả lời thì trong buồng xe, truyền tới giọng nói dịu dáng của Trương Khởi, "Hắn sẽ không."



Ngự phu ngẩn ra, "Gì?"



Trương Khởi lẳng lặng nói: "Tiêu gia lang quân không biết làm chuyện như thế.

Hơn nữa Quảng Lăng vương cũng nghĩ đến điểm này, sẽ bức bách hắn không

dám làm chuyện như vậy."



"Cô, cô tử, chuyện này là thật?"



"Là thật."



Có lẽ là do sự bình tĩnh và trấn định trong lời của Trương Khởi, có lẽ là

do giọng nói của nàng đặc biệt kiên quyết đặc biệt tự tin, ngự phu bình

tĩnh.



Hắn thì thào nói ra: "Không thì tốt rồi, không thì tốt rồi. . . . . ."



Xe ngựa càng ngày càng vững vàng, mà đại trạch Trương phủ, cũng càng ngày càng gần.



Lúc này trời chiều vừa đúng, bầu trời có màu đỏ rực từ nhạt đến đậm.



Trương Khởi nhìn trời, nhẹ nhàng ngâm nga: "Ban ngày ảm ảm, gió xuân thổi

thổi." Trong giọng nói, hoặc nhiều hoặc ít có chút vui mừng buông lỏng,

và mất mác vì lo được lo mất.



. . . . . . Trải qua lần này, Tiêu Mạc sẽ buông tha mình chứ? Chỉ là, không có hắn che chở, mình phải cẩn thận hơn rồi.