Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 70 : Buông hay không buông

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Chớp mắt đã trôi qua một tháng.



Hoa đào đã nở, những bông hoa màu hồng phấn nở rộ đầy nhánh, từ xa nhìn đến như một ráng mây hồng. Ở giữa còn có mấy cội hoa lê tuyết trắng, gió

khẽ thổi qua, những cánh hoa phấn hồng lẫn tuyết trắng rơi xuống vung

vẩy đầy mặt đất, người đi giẫm lên nó hương thơm cũng lây sang cả giầy.



Trong Trương phủ cũng có một vườn đào riêng biệt, chỉ là vườn đào này được

xây ở phía Tây viện. Trong viện gồm có ca kỹ mỹ lệ được đào tạo chuyên

môn mà Trương phủ chọn lựa từ các nơi về, đều ở cùng với mấy cô tử bà

con xa có huyết mạch Trương thị.



Vì vậy, nơi đó tuy đẹp nhưng chỉ có các lang quân mới thích lui tới.



Trương Thập Nhị lang và Trương Hiên đều đã về.



Trong tay Trương Khởi đã hoàn tất năm tấm khăn, những tấm khăn này đều là

tranh thêu lưu hành nhất hiện nay. Rất được bệ hạ yêu thích, cũng là bức tranh đầu tiên thêu kiểu tú pháp và tự thể.



Nếu như được bán ra, năm tấm khăn này nhất định có thể được mua với giá rất cao. Nàng phải nắm chặt cơ hội này.



Trương Khởi đi ở phía sau Trương Cẩm, trong lòng đang âm thầm tính toán.



Lúc này, Trương Cẩm ở đằng trước không kiên nhẫn gắt lên: "Sao chậm chạp vậy chứ?"



Trương Khởi dạ một tiếng vội vàng đuổi theo Trương Cẩm. Thấy Trương Cẩm vì đi

quá nhanh mà cả khuôn mặt đầy mồ hôi đỏ ửng, càng trở nên xinh đẹp bội

phần, Trương Khởi thật lòng khen ngợi: "Cẩm tỷ tỷ thật là đẹp!"



Trương Cẩm ngẩng lên cằm, "Ai bảo ngươi nhiều lời thế?" Nói thì nói vậy nhưng

trong mắt nàng lại không thể che giấu được vẻ vui sướng.



Nàng quay đầu trở lại, ngóng nhìn về phương hướng phía trước hỏi: "Sắp đến Đào viên rồi hả?"



"Vâng." Trả lời là A Lam.



"Vậy đi nhanh lên." Dứt lời, Trương Cẩm lại tiếp tục đi về phía trước.



Hôm nay gió xuân như gấm, sáng sớm Trương Cẩm đã réo gọi Trương Khởi dậy,

không nói năng gì chỉ ra lệnh cho Trương Khởi cùng mình đi đến Đào viên.



Nhìn bộ dáng sốt ruột lẫn lo lắng kia của nàng ta, chẳng lẽ hôm nay Tiêu Mạc sẽ đến?



Ba người còn chưa đến gần Đào viên, thì đã nghe một trận tiếng cười sang

sảng theo xuân gió thổi tới. Tiếp theo là tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng

sáo du dương bay bổng.



Trương Cẩm thả chậm bước chân, nàng nghiêm túc lắng nghe một hồi, thầm nói: "Có rất nhiều người."



Qua những tiếng cười này cũng có thể đoán ra, trong vườn đào hiện cũng có không ít lang quân thiếu niên.



Vòng qua dãy hành lang, đập vào mắt ba người chính là một rừng hoa đào lê trắng màu sắc sặc sỡ tuyệt đẹp.



Trương Cẩm há to miệng, thích thú nhìn sững một lúc mới khẽ thốt lên: "Đẹp quá..... Thật là đẹp, ta muốn đi du xuân."



Đúng là rất đẹp, xa xa là bầu trời bao la xanh thẳm xen lẫn từng áng mây


Hàng mày cong cong, đôi mắt to long lanh, trong vẻ thanh tú có chút lười

nhác, đôi môi đỏ mọng nho nhỏ bởi vì lạnh mà đang run run.



Tất cả đều lung linh tuyệt mỹ, trong vẻ xinh đẹp ấy còn ẩn giấu nét sắc sảo mê hoặc.



So với trước kia còn đẹp hơn gấp bội phần!



Tiêu Mạc vươn một tay bắt lấy cánh tay Trương Khởi, tay còn lại giật xuống chiếc khăn lông quấn trên cơ thể nàng.



Váy ướt đẫm vẫn còn đang nhiểu nước, đường cong trên cơ thể thiếu nữ vừa

trổ mã như đồi núi nhấp nhô, đẹp đến làm cho cổ họng người khác khô hốc.



Tư sắc này, những cô gái son phấn tầm thường kia sao có thể sánh bằng?



Tiêu Mạc quan sát Trương Khởi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lướt lên

trên, nhìn mãi một lúc lâu, sau đó hắn từ từ nhắm hai mắt lại.



Hắn nhắm nghiền lại hai mắt, mi tâm nhíu đến xoắn xuýt vào nhau.



Cánh tay Trương Khởi bị nắm chặt như thế, không có sức để tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, chỉ có thể đứng chịu trận nhìn hắn.



Thấy dáng vẻ đó của hắn, trong mắt nàng thoáng qua vẻ kinh ngạc.



Ngay lúc này, Tiêu Mạc mở mắt ra. Hắn đột nhiên duỗi hai tay ôm chặt Trương Khởi vào ngực.



Hắn ôm rất chặt, rất chặt, chặt đến nỗi Trương Khởi phải nhỏ giọng kêu lên.



Nhờ vậy Tiêu Mạc mới nới lỏng cánh tay một chút.



Hắn ôm nàng vào lòng, một tay vỗ về vùng eo của nàng, khàn giọng nói: "Nhưng ta đã đánh giá cao mình rồi."



Sau câu nói, hắn lại tăng thêm sức.



Bị hắn cưỡng chế ôm vào trong ngực, đang bị ngấm nước lạnh run cầm cập,

Trương Khởi cảm thấy ấm áp hơn nhiều, răng nàng cũng thôi đánh bò cạp

chỉ rũ mắt cúi đầu xuống.



Lúc này, có một bàn tay nâng cằm nàng lên.



Ngay sau đó, bờ môi của nàng bị một đôi môi ấm áp phủ lên. Vào lúc thân thể

Trương Khởi khẩn trương sượng cứng thì hành động hôn nàng của thiếu niên nọ bỗng dừng lại.



Hắn chỉ phủ nhẹ lên môi nàng, cũng chỉ là một cái ôm như thế.



Một lát sau, giọng nói khào khào của hắn lại vang lên, "Đức Phật nào giờ

luôn nói tới kiếp số, ban đầu ta còn không hiểu......." Trong lời nói có sự cay đắng khó hiểu.



Hắn từ từ buông nàng ra.



Khi đã

buông nàng ra, hắn cầm lên chiếc khăn lông, dịu dàng nói: "Mau lau khô

nước đi, xiêm y ta đều đã chuẩn bị sẵn cho muội rồi."