Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 71 : Cầu hôn

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Lau sạch nước? Ở chỗ này? Trước mặt hắn?



Hàm răng Trương Khởi va vào nhau cầm cập lần nữa.



Hàm răng của nàng run rất vui sướng. Mặt cũng rất đáng thương.



Tiêu Mạc chỉ nhìn nàng, một đôi mắt đen thẳng tắp nhìn nàng, không chút nào dao động.



Trương Khởi cúi đầu.



Không được, không thể tiếp tục như vậy, nàng sẽ thất thân.



Vì vậy, nàng cầm lấy khăn lông, che mình kỹ càng, nức nở nói: "Tiêu Lang, huynh đi ra ngoài."



Từng giọt nước mắt vươn trên lông mi dài của nàng, quả thật là hoa lê đẫm

mưa. Thấy Tiêu Mạc vẫn nhìn mình chằm chằm, nàng nghẹn ngào nói: "Huynh

đi ra ngoài ta mới thay." Vừa nói, vừa rùng mình mạnh.



Nàng đã quyết định, lần này dù khiến mình bị bệnh, cũng không thể để hắn ta nhìn nữa.



Tiêu Mạc cười nhẹ một tiếng, hắn vươn tay, dịu dàng vòng qua bả vai của

nàng. Làm sao biết, hắn mới vừa đụng phải nàng, Trương Khởi liền trượt

xuống dưới, tiếp, nàng đặt mông ngồi xuống đất, khóc lớn lên.



Vừa khóc nước mắt nước mũi vừa chảy dài, nàng rống to: "Ngươi đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài!"



Tiêu Mạc bỗng thức tỉnh, đúng rồi, hôm nay nàng ấy đã bị mình làm sợ. Vừa bị giật mình, vừa bị cảm lạnh thì rất dễ bệnh.



Hắn không dám ép buộc nữa, liền dịu dàng nói: "Được, được, ta đi ra ngoài, ta đi ra ngoài."



Bất đắc dĩ cười khổ, hắn từ từ lui ra khỏi động.



Đây là một núi giả, hắn đưa lưng về phía cửa động kêu lên: "Ta ra rồi, muội mau chóng thay quần áo, tránh cho cảm lạnh." Âm thanh thật dịu dàng vô

hạn.



Trương Khởi thút thít ngừng tiếng khóc, lặng lẽ liếc nhìn bên ngoài, thấy hắn đối mặt với bên ngoài, chưa từng nhìn lén.



Liền vội vàng dán vào ngóc ngách, nhanh chóng mặc trang phục vào, nhanh

chóng lau khô nước đọng trên người, sau đó thay y phục mà Tiêu Mạc đã

sớm chuẩn bị tốt.



Những y phục này hết sức vừa người, chẳng những vừa người còn thoải mái vô cùng, hiển nhiên vải vóc rất tốt. Nhưng cẩn

thận xem ra, y phục này mặc kệ là kiểu dáng hay chất vải, xem ra rõ ràng chính là loại mà các thứ nữ Trương thị hay mặc.



Trương Khởi rũ

mắt xuống, sau khi sửa sang lại thường dùng xong, lại cởi mái tóc ướt

đẫm ra, tỉ mỉ lau khô. Nàng cúi đầu, con ngươi chuyển chuyển nhìn mặt


Thấy Trương Khởi ngây ngô dại dột, nàng liền cười,

vỗ vỗ bả vai của nàng, dịu dàng nói: "Ngươi yên tâm, ta gả ra cũng sẽ

dẫn ngươi qua. Nếu như ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ nâng ngươi làm thiếp."



Trong giọng nói, tràn đầy bố thí trên cao nhìn xuống.



Trương Khởi rũ mắt xuống, nàng không cảm ơn, càng không có lộ ra nét mặt cảm động đến rơi nước mắt.



Trương Cẩm đang mừng như điên, cũng không chú ý tới sự vô lễ của nàng. Ngược

lại A Lam bên cạnh thấy thế liền nhìn Trương Khởi thêm mấy lần.



Trương Cẩm buông Trương Khởi ra, đưa tay che hai gò má đỏ, thì thào mà nói ra: "Tiêu Lang xin cưới, hắn muốn lấy ta rồi !"



Lúc này, người thiếu nữ này rất sung sướng, đó là một loại vui vẻ như hận

không thể cho khắp thiên hạ đều biết, hận không thể ca hát cuồng nhiệt.



Trương Khởi nhìn nàng một hồi, đột nhiên tò mò hỏi: "Cẩm tỷ tỷ, mẫu thân trả lời như thế nào? Ngài đồng ý chưa?"



Một câu nói, kéo Trương Cẩm từ trời về nhân gian.



Trương Cẩm quay đầu lại.



Nhìn Trương Khởi một cái, nàng lắc đầu nói: "Ta không biết, mẫu thân không

cho ta nghe, đuổi ta đi ra." Không chỉ như vậy, nàng nhớ lúc ấy câu nói

đầu tiên của mẫu thân là: "Việc lớn như thế, tại sao là ngươi mình mở

miệng? Cha mẹ ngươi có biết? Người làm mai ở chỗ nào?"



Nàng nghe được, giọng nói của mẫu thân không vui, nét mặt kia, càng thêm nghiêm nghị hiếm thấy!



Ngớ ngẩn, Trương Cẩm phát hiện nỗi niềm mừng rỡ trong lòng mau chóng tan

biến, thay vào đó là một loại sầu lo và lo lắng khó có thể hình dung.



Cắn môi, nàng đột nhiên nói: "Ta đến chỗ mẫu thân xem." Dứt lời, nàng đã vọt ra khỏi phòng như một trận gió.



Trương Cẩm vừa đi, A Lam cũng đuổi theo. Trương Khởi vội vàng đi theo ra ngoài.



Khi hai nàng xông về viện Trương Tiêu thị thì Trương Khởi đi về phòng của mình.



Đi tới đi lui, nàng ngừng bước chân lại một chút, sắc mặt biến hóa!



Y phục ẩm ướt và mấy cái khăn tay của nàng, đều ở trong sơn động kia rồi. Nàng biết, dựa vào năng lực của Tiêu Mạc, những thứ đó hắn nhất định sẽ xử lý thích đáng. Nhưng vấn đề là, nơi đó có khăn tay nàng tỉ mỉ thêu

một thắng, nàng còn trông cậy vào đổi một ít vàng bạc!



Ngừng một lát, Trương Khởi lộ vẻ mặt đau khổ, phờ phạc mà trở lại trong sân.