Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 72 : Tâm ý khúc chiết

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Thấy Trương Khởi phờ phạc đi vào, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua lẫn nhau.



Miễn cưỡng ngã vào trên giường lần nữa.



Không bao lâu, A Lục phá cửa mà vào, nàng vọt tới bên cạnh Trương Khởi, ân

cần hỏi: "A Khởi, ngươi sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?"



Trương Khởi ngước mắt nhìn nàng, lắc đầu một cái, nói: "Không có việc gì."



A Lục trợn tròn mắt nhìn nàng, căn bản không tin.



Trương Khởi ôm đầu rên rỉ lên một tiếng, "Chỉ rớt ít tiền."



"Hả?" A Lục còn đau hơn Trương Khởi, gương mặt tròn của nàng nhăn thành một

cục. Không bao lâu, lại nghe được nàng chạy bình bịch vào phòng bên.



Khi nàng trở về thì trong tay cầm một cái khăn tay. Cẩn thận giao khăn kia

vào tay Trương Khởi, A Lục nhíu mặt bánh bao, lưu luyến không rời nhìn

một lúc, cực kỳ kiên quyết nói: "A Khởi đừng đau lòng, cái này cho

ngươi."



Trương Khởi ngẩn ra, nhìn về phía khăn tay trong tay.



Ừ, trên khăn tay thêu là một đóa hoa mai, thêu không đẹp lắm.



Trương Khởi mở khăn tay ra.



Bên trong là một vài đồng tiền và ít trang sức bằng vàng. Thấy Trương Khởi

không hiểu nhìn bọn họ, A Lục Nói: "Đây là tiền thưởng hàng tháng của A

Lục, A Khởi, ngươi đừng đau lòng."



Đứa nhỏ này!



Trương

Khởi cảm động, nàng nhẹ giọng cười một tiếng, gói kỹ khăn tay, đặt nhè

nhẹ ở trong tay A Lục, sẳng giọng: "Đứa ngốc! Ta không thiếu mấy cái này đâu."



Trương Khởi lắc đầu một cái, nàng ngã xuống trên giường

mềm phía sau, nhìn xà ngang thì thào nói ra: "Ta chỉ. . . ." nàng không

có nói tiếp, mà kéo A Lục qua, nói nhỏ ở bên tai nàng: "Không có việc gì thì đến ngoài sân của Cẩm cô tử, xem chuyện Tiêu gia lang quân cầu hôn

có kết quả Như thế nào."



Chuyện này A Lục cũng thấy hứng thú. Cặp mắt nàng sáng choang, cười hì hì nhảy lên "Tốt Tốt." không nói hai lời, xoay người liền Xông ra ngoài.


"Uh."



A Lục cất xong hạt sen, tiến tới sau lưng Trương Khởi, vẫn tò mò hỏi: "A Khởi, lúc nãy ngươi không vui sao?"



Trương Khởi quay đầu lại nhìn về phía nàng, nhỏ giọng nói: "Tiêu Mạc bị cự

hôn, một cái chớp mắt liền đưa thứ này đến. Hắn còn muốn làm ta yên

lòng, thì tức là chưa bỏ ý định."



Mặc dù nàng đã biết, Tiêu Mạc

sẽ không dễ dàng buông tha nàng, nghĩ đến mấy lần khóc lóc kể lể trong

động giả, căn bản không đả động hắn, hắn vẫn muốn biến mình thành ngoại

thất (ở hiện đại thì là tình nhân ý), nàng liền phiền não.



Bước đi thong thả trong phòng một lúc, Trương Khởi cắn môi nói: "Trăng bên ngoài thật sáng, A Lục, chúng ta đi thôi."



"Được rồi."



Bên ngoài quả thật có trăng sáng, hôm nay chính là 15, một vầng trăng tròn

treo trên bầu trời, chiếu trời đất sáng ngời. Đi ở dưới ánh trăng, gió

xuân thổi qua liền tỏa ra mùi hoa, là cho người ta thoải mái.



Đi một hồi, tâm tình Trương Khởi rõ ràng chuyển biến tốt. A Lục thấy thế, cũng nhếch môi cười vui.



Đang lúc ấy, một tiếng sáo như có như không yếu ớt truyền đến. Trương Khởi nghiêng tai lắng nghe, đuổi theo tiếng sáo kia.



Tiếng sáo kia, là từ cái đình Trương Hiên ở truyền đến. Giờ phút này trên

đình đài, có bốn năm thiếu niên lang quân đang đứng, một lang quân trong đó cầm sáo ngọc, đối diện trăng sáng thổi. Tiếng sáo từ từ, gió xuân

đung đưa, nước gợn liên tục, cảnh đẹp này, thật là hoa lệ đến khiến

người ta muốn rơi lệ. trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi dại đi.



A Lục không có nhận thấy được sầu tư của Trương Khởi, nàng đụng nàng một

cái, nhỏ giọng nói ra: "A Khởi tấu mới hay. A Khởi, chúng ta có cần tới

hay không?"



Quả thật, A Khởi có thiên phú nhiều hơn người bình thường trong cầm kỳ thư họa.



Nghe được lời A Lục nói, Trương Khởi từ trong mất hồn tỉnh táo lại, nàng

cười nhẹ một tiếng, tự giễu nói: "Đúng vậy a, ta tấu nghe hay hơn nhiều. . . . có lẽ trời cao cảm thấy, ta có bề ngoài như thế, mà không làm kỹ

nữ khuynh đảo chúng sinh thì thật đáng tiếc? Vì vậy ở trong trí nhớ của

ta, rất nhiều thứ đã quên mất, nhưng những trí nhớ này, lại sâu nhập cốt tủy?" Âm thanh của nàng rất nhỏ rất nhẹ, A Lục căn bản nghe không rõ.