Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 73 : Đại phu nhân

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Tiếng sáo vẫn mơ hồ truyền đến.



Lắng nghe một hồi, Trương Khởi cúi đầu thở dài nói: "Đi thôi."



Nghe được phải đi, A Lục ngẩn ngơ, có chút thất vọng.



Với thân phận của Trương Khởi, có rất ít cơ hội tiếp xúc với người khác

phái. Ở thời đại này giữa nam nữ cũng không có nhiều lễ giáo khắc

nghiệt, những thứ trói buộc nữ tử lại càng ít, nàng qua đó, thuận tiện

biểu diễn tài hoa của mình, chiếm được vài phần kính trọng của một hai

lang quân cũng là chuyện rất bình thường.



Nhưng mà, Trương Khởi

nghĩ, với thân phận của Trương Hiên, bằng hữu của hắn cũng phải là người của thế gia đại tộc. Lang quân thân phận như vậy, dù thật coi trọng

nàng, thì thứ cho nàng được cũng chỉ là một vị trí thị thiếp mà thôi.

Như vậy nàng cần gì phải tham dự vào phần náo nhiệt này?



Xoay người, váy áo Trương Khởi trải dài dưới ánh trăng, kéo ra một bóng hình xinh đẹp.



Nếu không muốn làm thiếp thì cũng thật khó khăn.



Trương Khởi biết, tướng mạo sau này của nàng, người không có chút thủ đoạn

cùng quyền thế rất khó bảo vệ được. Cho nên, nàng muốn tìm trượng phu,

nhất định phải tìm người có quyền thế có thủ đoạn để bảo hộ cho mình.

Nhưng là, trượng phu như vậy, quý tử thế gia như thế, phải có cô tử môn

đăng hộ đối mới có thể xứng đôi, không tới phiên nàng. Mà nếu như nàng

không phải là chánh thê, mà chỉ là thiếp hoặc cơ thị, thì chủ mẫu cũng

rất khó dung.



Cứ như vậy, nàng liền lâm vào thế bí. Ngoài việc

tìm một cao quan hàn môn, Trương Khởi thật sự không biết, đường sống của mình ở nơi nào!



Trăng tròn vành vạnh, chiếu sáng cả một vùng

đất. Trương Khởi mới vừa đi được mấy bước, một giọng nói khàn khàn như

vịt đực liền truyền đến: "Trăng sáng trên cao, gió hồ lồng lộng, tiểu

nương tử phương nào? Làm bạn cùng hoa dưới ánh trăng, đoạn trường nơi

mái đình bên bờ hồ."



Âm thanh vang dội, hàm chứa sự nhạo báng cùng đắc ý của thiếu niên.



Đúng là giọng của Trần Ấp.



Trương Khởi không ngờ tới bị hắn gọi lại, còn bị đùa bỡn như vậy. Nàng ngẩn

ngơ, chỉ đành phải chậm rãi quay đầu trong tiếng cười đùa của mấy lang

quân, từ xa xa khẽ cúi chào, nhẹ giọng nói: "Cửu huynh, muội là A Khởi."



Âm thanh của Trần Ấp biến mất.



Ngược lại Trương Hiên vui mừng kêu: "Là A Khởi à, tới đây, tới đây."



Trương Khởi chần chờ một chút, khẽ trả lời: "Thời gian không sớm nữa, A Khởi phải trở về rồi."



Trong giọng nói của Trương Hiên có chút men say, nghe thấy nàng cự tuyệt, hắn không chút nghĩ ngợi kêu lên: "Thiên tài tới trễ đây mà, đến đây đến

đây."



Hắn nói xong, nhìn quanh một vòng, đầy kiêu ngạo nói với

chúng lang quân: "Muội muội này của ta vừa động lòng người lại vừa đa

tài, không kém Ban Chiêu Tạ Đạo Uẩn. Các ngươi gặp, nhất định sẽ phải

lau mắt mà nhìn."


Trương Khởi thu lại biểu cảm.



Nàng đi lên bậc thang, hướng bên trong cung kính nói: "Khởi cô tử đến."



"Để cho nàng vào đi." Là giọng nói của một tỳ nữ trẻ tuổi.



"Vào đi thôi."



Trương Khởi đáp một tiếng, cất bước tiến lên. Đi được hai bước, bỗng thấy một

phụ nhân trung niên đi ra, trên khuôn mặt trắng tròn của người phụ nhân

này tràn đầy nụ cười, cử chỉ hết sức tùy ý, cũng là người Trương Khởi

quen, Ôn ma ma!



Chạm mặt Trương Khởi, Ôn ma ma cũng kinh ngạc, bà ta nghiêm túc nhìn Trương Khởi, lúc đi qua nàng thì nhỏ giọng nói một

câu: "Can đảm lên."



Đây là chỉ điểm!



Trương Khởi cực kỳ

cảm kích, nàng không quay đầu lại, chỉ khẽ nghiêng người, im hơi lặng

tiếng thi lễ một cái, sau đó vén bức mành được làm từ những hạt trân

châu nhỏ mượt mà, cùng cỡ, mà bất kỳ một viên nào cũng có thể đổi lấy

mấy chục lượng vàng, cất bước vào bên trong.



Trên chiếc sập mềm

trong phòng, có một lão phu nhân mái tóc đã ngả màu bạch kim đang nằm

ngủ, ở sau lưng của bà ta, có một tỳ nữ khoảng hai mươi lăm, hai mươi

sáu tuổi đang hầu quạt.



Ở gần bên góc cửa sổ, còn có hai tiểu tỳ nữ.



Thấy Trương Khởi đi vào, họ cũng ngẩng đầu lên đánh giá nàng một chút.



Trương Khởi đi tới trước sập mềm, nhẹ nhàng thi lễ, nhỏ giọng nói: "A Khởi tham kiến tổ mẫu."



Lão phu nhân mở mắt ra.



Hai tỳ nữ tiến lên, cẩn thận đỡ lão phu nhân ngồi thẳng dậy.



Trương Khởi lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy lão phu nhân có dáng vẻ hơi gầy, hai gò má ửng hồng.



Ánh mắt nhìn lén của nàng bị lão phu nhân phát hiện.



Lão phu nhân liếc Trương Khởi một cái, nghiêng đầu đi. Thấy động tác của bà ta, một tỳ nữ lập tức cầm lấy ống nhổ. Lão phu nhân ho mấy cái, khạc ra một ngụm đờm vàng nhỏ, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Khởi.



Bà ta nghiêm mặt, chậm rãi hỏi "Ngươi chính là A Khởi?"



"Bẩm tổ mẫu, cháu gái chính là A Khởi."



Có lẽ nghe thấy Trương Khởi tự xưng cháu gái nên lão phu nhân mất hứng,

nghiêm mặt hừ một tiếng. Mà đứng ở phía sau bà ta, một tỳ nữ đã lạnh

lùng quát: "Quỳ xuống!"



Ở lúc Trương Khởi "phịch" một tiếng quỳ

xuống thì tỳ nữ này liền quát lên: "Trương Khởi, ngươi làm thế nào mà

quyến rũ Tiêu thị mạc lang, khiến cho hắn không màng thể thống, chẳng để ý đến tôn ti, mau thành thực khai báo!