Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 74 : Bị giam

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Từ lúc nghe được tiếng khóc của Trương Cẩm, rồi hai ngày sau đó lại chưa

từng thấy nàng ta xuất hiện ở học đường thì Trương Khởi liền đoán được

sẽ có ngày hôm nay.



Bằng vào diện mạo "bình thường" bây giờ của

nàng, lại còn ít tuổi như vậy, cho dù ai nhìn thấy, cũng sẽ không tin

tưởng nàng có thể quyến rũ được Tiêu Mạc.



Trương Khởi nghe thấy mấy lời tràn đầy giọng điệu ra lệnh của tỳ nữ này, trong lòng không hề có chút hoảng sợ nào.



Nàng quy củ quỳ xuống, không bấn loạn, chỉ ngẩng đầu lên, mở một đôi mắt

kinh ngạc, có chút ngây thơ nhìn đại phu nhân, lớn tiếng nói: "Tổ mẫu, A Khởi không có quyến rũ Tiêu gia Mạc lang."



Lời vừa nói ra, tỳ nữ mới mở miệng liền trừng mắt nhìn nàng. Trương Khởi bị dọa sợ, vội vàng

cúi đầu, nhưng cúi đầu rồi, nàng còn không nhịn được thầm nói: " Dáng

dấp A Khởi lại không đẹp, hắn mới không có thích đấy. Người Mạc lang yêu rõ ràng là Cẩm tỷ tỷ."



Giọng nói lộ ra vẻ trong trẻo đặc hữu của thiếu nữ, truyền đến tai mấy người trong phòng vô cùng rõ ràng.



Đại phu nhân cúi đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trương Khởi.



Thiếu nữ trước mắt này, ngũ quan thanh tú, nhìn kỹ còn có một phần tinh xảo,

cặp mắt cũng có thần, lá gan lại càng không nhỏ, đáng tiếc da sạm vàng,

khiến cho cả người thiếu đi một chút phong thái.



Ở thời đại này,

vô luận là nam hay nữ, thì khi nói về vẻ đẹp, không bao giờ chỉ dừng lại ở việc bàn về ngũ quan. Thời đại mà son phấn vẫn còn rất đơn giản,

trang điểm chỉ là việc thỉnh thoảng mới làm, thì một người lộ ra được

ánh sáng nội hàm, mới là điểm mấu chốt của cái đẹp.



Dạng tướng mạo thế này, đến ngay cả tỳ nữ trong phủ cũng không bằng. Đại phu nhân khẽ cau mày.



Hai ngày nay, Trương Cẩm ầm ĩ đòi tìm cái chết, thêm vào đó, Tiêu Mạc lại

không từ bỏ ý định, còn nhờ đến Tiêu Sách đi thuyết phục giúp hắn.



Nghĩ tới đây, đại phu nhân lại tức giận. Lý do trước kia của bà ta, có thể

qua mặt bệ hạ, cũng có thể thuyết phục những người khác ở Tiêu gia.

Nhưng đối với loại người như Tiêu Sách, là hoàn toàn vô dụng.



Vả

lại, giải thích hết lần này đến lần khác, khiến bà ta gần như lâm vào

thế bí, cứ có cảm giác có rất nhiều mắt hoài nghi đang nhìn chằm chằm

mình.



Nghĩ tới đây, sắc mặt của đại phu nhân lại âm trầm thêm mấy phần!



Lúc này, tỳ kia nữ cười lạnh: "Ngươi không có quyến rũ? Vậy ngươi làm cái

gì, mà có thể khiến cho một lang quân thế gia nhớ mãi không quên ngươi

như thế, kiên trì muốn nạp ngươi làm thiếp đây?"



Trương Khởi cắn môi, thầm cãi lại: "A Khởi có tài đấy."



Âm thanh có chút nhỏ yếu, tỳ nữ kia cười lạnh, khẽ hừ một tiếng. Âm thanh

của nàng ta rất lớn, khiến cho Trương Khởi đang cúi đầu bị dọa sợ đến
lát, rồi đột nhiên chuyển sang Trương Khởi, mở miệng kêu lên: "Tiện

nhân! Hai ngày nay Tiêu Lang có liên lạc gì với ngươi không?"



Trong ánh sáng lờ mờ, Trương Khởi lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có."



"Phế vật, vô dụng ngu xuẩn!"



Trong phòng, lại bắt đầu vang lên tiếng thút thít của Trương Cẩm.



Chắc là đã khóc mệt, nên một khắc đồng hồ sau, Trương Cẩm vừa rơi lệ, vừa cầm phần cơm của mình lên ăn sạch sẽ.



Đêm đã khuya.



Trương Cẩm phát tiết một trận xong, lại mơ màng nằm lên giường, ngủ. Trương

Khởi ngồi dưới sàn, cạnh giường, bụng bắt đầu kêu lên "ùng ục".



Nhưng đây không tính là gì, lúc nàng còn ở ngoài gia tộc thì bị đói bị giam như thế này chỉ chuyện thường.



Đảo mắt đã qua một đêm.



Trương Khởi lại bị Trương Cẩm đập hết bữa sáng, còn bị nàng ta xé rách khăn thêu, rồi bị hai tỳ nữ lặng lẽ lôi ra khỏi viện.



Nàng lại nhìn thấy đại phu nhân, chỉ là lần này, không phải tại ngôi nhà làm bằng gỗ đàn hương kia, mà là ở trong một sân viện tràn đầy hoa sen mỹ

lệ.



Nhìn Trương Khởi cung kính quỳ gối dưới chân mình, bị đói

bụng hai bữa lại bị đánh đến cánh tay cũng nâng không nổi, nhưng tinh

thần vẫn sảng khoái như cũ, nhìn không ra nửa điểm tiều tụy cùng oán khí trên mặt, đại phu nhân mở miệng: "A Khởi đúng không? Ngươi tuổi còn

nhỏ, nhưng lại thật biết nhẫn nhịn!"



Âm thanh của đại phu nhân

vừa dứt, một phụ nhân trung niên đứng ở bên cạnh cũng cười lạnh nói:

"Còn nhỏ tuổi, tâm cơ lại sâu như thế, chẳng trách có thể mê hoặc Tiêu

gia Mạc lang!"



Trương Khởi ngẩng đầu lên.



Nàng mất mác

nhìn đại phu nhân một cái, từ từ cúi đầu, thì thào nói: "Lúc A Khởi bốn

tuổi mẫu thân liền mất ... ... Nhà ngoại mặc dù có người thân, áo cơm

không lo, nhưng A Khởi là một người không cùng họ, không có phụ thân, bị đánh đến bể đầu chảy máu còn bị giam lại, bữa đói bữa no, đó là chuyện

bình thường." Nàng biết, đại nhân vật như đại phu nhân, chắc hẳn sẽ

không bình tĩnh nghe người như nàng thao thao bất tuyệt.



Dùng một loại giọng điệu bình tĩnh mà tầm thường nói những lời này xong, Trương

Khởi cúi đầu xuống: "Cẩm tỷ tỷ chỉ là người thẳng tính, chứ tỷ ấy không

xấu." Những lời này, nàng nói cực kỳ quả quyết, khiến người ta không

chút nghi ngờ.



Cũng không biết đại phu nhân có tin lời của nàng

không ..., bà ta nhìn sang một tỳ gật đầu một cái. Lập tức, tỳ nữ này

thanh thúy kêu lên: "Đi mời Tiêu gia Mặc lang tới đây."