Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 80 : Thánh chỉ

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Suy tính của Hoàng đế Trương Khởi tất nhiên là không biết, nàng chỉ cúi

đầu, im lặng ngồi ở chỗ kia, lúc nên cười thì cười, lúc nên nói thì nói.



Ở lại chưa đến hai khắc, hoàng đế dẫn đầu rời đi. Hắn vừa đi, trong điện

lập tức nhốn nháo hẳn lên, nhưng chỉ chốc lát, con cháu thế gia đệ cũng

tản đi hết hơn phân nửa.



Thấy Trương Hiên đứng dậy, Trương Khởi cũng vội vàng đứng lên đuổi theo hắn.



Nhìn Trương Khởi đi tới gần mình, Trương Hiên cười nói: "Không ở lại thêm

một lúc sao?" Nhưng ngay tức khắc hắn lại cười nói: "Lúc này đi cũng

được, dẫu sao bệ hạ gặp cũng đã gặp rồi. Hoàng cung này vừa lớn vừa ngột ngạt, chẳng có gì thú vị cả."



Đúng là chẳng có gì thú vị cả, nếu không thì sao cả đám con cháu thế gia đấy lại lũ lượt bỏ đi tìm niềm vui.



Hai huynh muội đi trước trở về Trương phủ.



Ngày hôm sau, A Lục dậy thật sớm, mặt trời mới vừa nhô lên, nàng liền xông vào phòng Trương Khởi.



Bị gió lạnh đánh thức, Trương Khởi mơ mơ màng màng mở hai mắt khàn giọng hỏi: "Chuyện gì thế?"



A Lục đang ngâm nga bài hát nghe vậy quay đầu cười nói: "Hôm nay là Sinh

thần của A Khởi mà, ta hái rất nhiều hoa Đào, hoa Lê đặt ở trong phòng, A Khởi có nghe thơm không hả?"



Sinh thần?



Đúng rồi, nàng tròn mười ba tuổi, tuổi mụ là mười bốn.



Có câu: Thướt tha duyên dáng tuổi mười ba, như hoa đậu khấu tháng hai bén

mùi*. Trong mắt đàn ông ở Giang Nam, thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi nhỏ

nhắn xinh xắn mới là xinh đẹp tuyệt trần, là thời điểm tuổi thanh xuân

nở rộ cực kỳ động lòng người. (*Đậu khấu thường được dùng ẩn dụ để ví

như người thiếu nữ độ tuổi 13-14. Phép ẩn dụ này có xuất xứ từ bài thơ

“Tặng biệt kỳ nhất = Tặng lúc chia tay Kỳ 1” của nhà thơ Đỗ Mục)



Trong vòng mấy tháng nay, dáng người Trương Khởi như cành liễu đang trổ ra,

cao thêm không ít, thân hình thì càng dần dần nẩy nở. Nàng cũng quên mất mình đã mười bốn tuổi rồi.



A Lục vừa làm việc vừa nói: "A Khởi, cô nói xem, có khi nào bệ hạ sẽ chọn Y cô tử làm phi không?"



Y cô tử? Người lúc đến dự yến hội ở Tiêu phủ, nói muốn trở thành phi tử

của bệ hạ , ganh đua với nhóm người dòng chính là Trương Y?



Nàng lắc lắc đầu nói: "Có thể sẽ không."



"Nhưng Y cô tử đang rất là vui mừng đấy, vừa rồi ta còn nghe được nàng ta nói, bệ hạ nhìn nàng ta đến mấy lần."



Tối hôm qua trên yến hội, Trương Y cùng Trương Khởi ngồi gần nhau, Trương

Khởi suy nghĩ một hồi, cũng không nhớ được bệ hạ có nhìn qua chỗ mình

không nữa, bèn lắc lắc đầu, "Ta không để ý tới."



Nàng ngồi dậy trên sập, khi A Lục hầu hạ nàng mặc quần áo, thấp giọng nói: "Ngươi nghe thì nghe, đừng đi nói lung tung."



"Biết rồi."



Chủ tớ hai người đi ra sân, bước trong ánh nắng sớm tản bộ giữa bụi hoa đào.


lại ở trong phòng hồi lâu, nhìn ánh mặt trời xán lạn ở bên ngoài cùng

tiếng nói tiếng cười rầm rộ, Trương Khởi bước ra ngoài.



Trời xanh ngói biếc, đào hồng liễu xanh, trời hôm nay thật sự đẹp không sao tả

xiết. Trương Khởi hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi.



Khi nàng và A Lục đang lẳng lặng đi về hướng hoa viên thì phía sau lưng

truyền đến tiếng nghị luận líu ríu, "Nghe nói bệ hạ chọn cô tử Vương Tạ

làm quý phi, lập Thục Viện chính thị là cô tử Tiêu phủ."



"Không chỉ vậy, bốn nhà Uông thị, Khổng thị, Nghiêm thị, Phan thị đều có cô tử được bệ hạ nhìn trúng, sắp sửa vào cung đó."



"Sao không có Trương phủ chúng ta hả?"



"Có người phải thất vọng rồi."



"Thất vọng thì thất vọng, còn đỡ hơn phải đi lấy chồng ở tha hương à."



"Phải đó, phải đó."



Trong tiếng cười ha ha, A Lục lo lắng nhìn về phía Trương Khởi.



Trông thấy A Khởi chẳng có chút sầu lo nào, A Lục ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "A Khởi, ngươi không sợ sao?"



Trương Khởi quay đầu lại nói, "Ta không sợ." Nàng nhẹ giọng nói: "Dựa vào thân phận của ta, mặc kệ là gả cho ai, cũng phải hao tâm tốn sức mới có thể

có được cuộc sống an lành. Ở Kiến Khang hay đến nước Chu cũng đều như

nhau mà thôi."



Nói tới đây, Trương Khởi trìu mến nhìn A Lục, nho

giọng nói: "A Lục, lần này ta đi đến đất Chu xa xôi, con đường tương lai khó đoán, ngươi không cần đi theo. Ta nhớ quê nhà ngươi còn có cậu ở

quê nhà. Ngày mai ta cho ngươi tám mươi lượng vàng, ngươi hãy về quê mua sắm một ít ruộng tốt, sau đó tìm đấng phu quân thật thà....."



A

Khởi vừa mới nói đến đây, A Lục đã liều mạng lắc đầu, nàng ta nghẹn

nghào đau thương nói: "Không, không, A Khởi ta không đi, ngươi đi đến

đâu ta sẽ theo đến đó, không cần biết ngươi sống hay chết ta cũng sẽ đi

theo."



A Lục chính là người thân duy nhất của nàng.



Vành

mắt Trương Khởi nóng dần lên, thấy tâm tình A Lục kích động, nàng liền

kéo nàng ta chạy vào trong rừng đào, vội vàng lấy ra khăn tay giúp nàng

ta lau lệ.



Khăn tay vừa chạm đến mặt, A Lục không nhịn được được bật khóc lên. Nhưng nàng ta lại không dám phát ra âm thanh, chỉ biết

siết chặt nắm tay cho vào trong miệng.



Trương Khởi thấy vậy trong lòng nàng càng thêm thương cảm. Vươn tay ôm chằm lấy A Lục.



Với thân phận con gái riêng của Trương Khởi, dù đi đến đâu nàng cũng bị

người ta bài xích. Ngay cả Trương Hiên đối tốt với nàng tốt, cùng lắm

cũng chỉ qua loa cho có. Nàng đi rồi, hắn thương cảm cho nàng nhiều nhất là vài ngày, làm mấy bài phú sẽ thấy khá hơn ngay, còn Tiêu Mạc à, nàng không biết, chắc có lẽ cũng sẽ như Trương Hiên mà thôi.



Chỉ có A Lục là đối xử tốt với nàng bằng cả tấm lòng.