Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 81 : Tiêu Mạc đau lòng

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Đêm đó, A Lục ngủ không được yên giấc, liên tục giật mình bừng tỉnh, thậm

chí có một lần nàng còn cất giọng thét lên: "A Khởi, ta ngăn hắn lại, cô mau chạy đi." Cuối cùng từ trong mộng tỉnh lại.



Trương Khởi an ủi nàng một lúc, sau đó lại mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng choang.



Lúc trang điểm, Trương Khởi nhìn cặp mắt sưng đỏ của A Lục trong gương

đồng, âm thầm suy nghĩ: chút nữa gặp được Cửu huynh, nhất định phải nhờ

huynh ấy chọn một ngày đưa A Lục trở về quê cũ. Cửu huynh làm việc cũng

được coi là thận trọng, mua ruông tốt cho A Lục để huynh ấy phái người

ra mặt còn có thể không chịu thiệt thòi.



Trong gương đồng, đôi mắt của Trương Khởi sáng ngời, không hề có chút gì gọi là bị thánh chỉ quấy nhiễu.



Rửa mặt xong, Trương Khởi đi đến trước chậu nước. Hòa một ít bột trong tay

nàng vào nước sau đó bôi lên da liền có thể khiến màu da mờ đi. Trời

sinh da thịt của nàng trắng nõn mềm mại, như có thể vắt được ra nước,

những thứ bột này, có thể che giấu một nửa sự rạng rỡ đó của nàng.



Trương Khởi rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút, giảm bớt phân lượng của thứ bột trên tay.



Sau khi cẩn thận thoa đều, nàng cầm bộ váy Vân Bạch mới do Trương Phủ sai

người chế riêng mặc vào, lại đem mái tóc dài mềm mại bóng mượt tự mình

soi gương rồi búi lên. Mái tóc như mây, trên tóc không có một món đồ

trang sức nào.



Chỉ là trang điểm như vậy thôi, thiếu nữ trong

gương đồng như một bông hoa đậu khấu e ấp, xinh đẹp tuyệt trần sáng

láng, trong nét đáng yêu toát ra vẻ thùy mị.



Trương Khởi dắt tay A Lục đi ra.



Dọc theo đường xuyên hoa vén liễu mà đi, cũng khiến cho không ít những cô tử hàng ngày chung sống với nàng kinh ngạc một phen.



Không bao lâu, Trương Khởi đã thấy Trương Hiên đứng ở mái đình nọ. Hít một hơi, nàng ngẩng đầu lên.



Ra đi lần này, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không quay về Kiến Khang nữa.



Người ở, tâm ở, người đi, đương nhiên tâm cũng không còn.



Nhưng nàng vẫn mong đợi, con trai trưởng của Trương gia Trương Hiên, có thể

chăm sóc cho A Lục được phần nào. Tương lai A Lục thành thân, tất nhiên

là lấy một người thứ dân bình thường. Nếu như nhà chồng cô ấy mà biết,

con trai trưởng của nhà thượng phẩm thế gia chú ý đến A Lục, đương nhiên sẽ đối tốt với cô ấy hơn.



Vì vậy, nàng cố ý để lộ vài phần vẻ

đẹp của bản thân. Nàng muốn để Trương Hiên nhớ một muội muội khả ái đáng yêu này, nhớ lời dặn dò của muội muội này.



Xoay người lại, Trương Khởi dịu dàng nói: "A Lục, cô đứng ở đây, ta đi nói chuyện với cửu huynh."



"Vâng."



Trương Khởi cất bước, đi về phía đình.



Vòng eo của nàng mảnh khảnh, không bằng một vòng tay, cứ như thế đi trên

hành lang gấp khúc một cách tự nhiên, khi đi còn uyển chuyển mang theo

nét thú vị riêng của người con gái.



Tiếng lộc cộc thanh thúy của

guốc gỗ vang lêng, xa xa qua hàng hiên bằng gỗ, nàng có thể nhìn thấy ở
Trương Khởi hít hít cái mũi xinh xinh, ngẩng đầu cười với hắn, một nụ cười

xinh xắn nhưng khó nén buồn thương. Dung nhan nàng bây giờ trong trẻo

trong sáng lại cực kỳ xinh xắn, lại còn cười có vẻ ưu thương khổ sở như

vậy đúng là thanh tú động lòng người, điềm đạm đáng yêu khiến người ta

không khỏi đau xót, muốn kéo nàng vào lòng mà che chở gánh chịu hết mưa

gió thay nàng.



Trương Hiên cũng kéo nàng vào trong lòng.



Được tựa vào trong ngực người huynh trưởng ruột thịt, Trương Khởi ngẹn ngào

nói: "Cửu huynh, A Khởi sắp đi rồi….A Khởi muốn xin huynh một chuyện."



"Muội nói đi."



"Tỳ nữ A Lục của A Khởi, với A Khởi tình như tỷ muội, trong những ngày đó,

nếu không phải là có nàng bên cạnh, A Khởi cũng không biết mình sẽ ra

sao. Lần này A Khởi đến nước Chu xa xôi, e rằng cả đời này cũng chẳng

biết có cơ hội quay về hay không. A Khởi muốn cầu Cửu Huynh đưa nàng về

quê cũ, ở đây A Khởi còn tám mươi lượng vàng, cũng xin Cửu huynh cầm lấy giúp A Lục mua vài mảnh ruộng tốt. Còn nữa, về sau muội không còn ở

Kiến Khang nữa, xin huynh hãy chiếu cố giúp A Lục phần nào."



Con đường của bản thân mình còn mờ mịt như thế, lại còn bận tâm cho một nô tỳ.



Trương Hiên lại đau lòng lại cảm khái. Hắn nghe Trương Khởi khóc tâm cũng mềm

nhũn, liền vội vàng gật đầu nói: "Được, được, tất cả nghe muội, tất cả

nghe muội."



Đưa tay nhận lấy túi vàng mà Trương KHởi đưa, Trương

Hiên suy nghĩ nói: A Khởi đã khẩn thiết như vậy, vậy ta sẽ tự mình đi

một chuyến, thuận tiện cũng truyền đạt với những hương lão ở nơi đó, để

cho bọn họ giúp đỡ chăm sóc cái cô A Lục gì đó.



Có được sự khẳng

định của Trương Hiên, tinh thần Trương Khởi lập tức ổn định lại, nàng

lui khỏi vòng ôm của hắn, đỏ mặt nhìn Trương Hiên xấu hổ nói: "A Khởi

thất lễ rồi."



Thấy nàng khôi phục bình thường, Trương Hiên thở

dài một hơi, lập tức cười nói: "Chỉ cần A Khởi không khóc nữa, bảo Cửu

Huynh làm gì cũng được."



"Cửu huynh" Trương Khởi bị hắn trêu chọc giả vờ hờn dỗi kêu một tiếng, sau khi nện nhẹ bàn tay nhỏ lên ngực hắn

hai cái mới lại bật cười.



Nàng vừa đánh vừa cười, thế nhưng tâm

tình Trương Hiên lại cực kỳ tốt. Hắn ngồi nghiêm chỉnh lại, nhỏ giọng

hỏi: "Mới nãy Tiêu Mạc nói gì thế? Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là rất đau lòng?" Dừng một chút, hắn lại thở dài nói: "Xưa nay thấy Tiêu Mạc,

phong độ ung dung cười nói lỗi lạc, là một quân tử như ngộc. Không ngờ

người như thế mà cũng có lúc lại trở nên như vậy. A Khởi, xem ra hắn đã

thật sự yêu thương muội rồi."



Trương Khởi cúi đầu, không có trả lời.



Trương Hiên lại than thở nói: "Con trai trưởng như chúng ta, hầu gái xinh đẹp

bên cạnh nhiều vô số. Nhưng lòng Tiêu Mặc này lại một mực hướng về A

Khởi, xem ra không phải là do sắc đẹp làm điên đảo, mà thực sự là tình

cảm đến không kìm lòng được.”