Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 82 : Lên đường

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Nghe được sự bùi ngùi xúc động của Trương Hiên, Trương Khởi cười cười chỉ cúi đầu như cũ.



Hai huynh muội tán gẫu thêm một lúc, sau khi quyết định ngày đưa A Lục về quê cũ, Trương Khởi mới cáo từ rời đi.



A Lục đang ở bên đường chờ nàng, thấy Trương Khởi, nàng vội vã tiến lên

nhỏ giọng nói: "A Khởi, mới vừa rồi Tiêu Lang đau lòng lắm đó."



"Ừ." Trương Khởi đáp lại một tiếng rồi nói: "A Lục, cậu cô có tốt với cô không?"



A Lục lanh lảnh nói: "Cậu thì đúng là rất tốt, nhưng mợ thì không tốt."

Mới nói được đến đây, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Khởi nói: "A

Khởi, cô vẫn muốn đưa ta đi hay sao? Ta không đi, có chết ta cũng muốn

nương nhờ cạnh cô."



Vỗn dĩ Trương Khởi còn định nói, bị nàng ấy

nói một câu kiên quyết như thế liền ngậm miệng lại. Nếu không khuyên

được thì tốt nhất nên hành động trực tiếp.



Hai chủ tớ đi trở lại phòng.



Ngoài sự dự đoán của đám người Trương Tiêu thị, từ sau hôm Tiêu Mạc đến liền

bặt vô âm tín. Một lần nữa nghe được tin của hắn đã là nửa tháng sau, sứ đoàn cũng sắp lên đường.



Ngày hôm đó, Trương Khởi vừa dùng xong bữa sáng thì nghe phía bên ngoài vang lên những tiếng xôn xao ầm ĩ.



"A Lục? A Lục?" Trương Khởi kêu mấy tiếng vẫn không nhìn thấy của bóng dáng A Lục, liền tự mình đi ra.



Vừa đi đến chính viện, nàng liền ngẩn ra. Chỉ thấy hơn mười người vây quanh một thiếu niên như ngọc, áo trắng tung bay, người thiếu niên đó đang nở nụ cười nói vài lời với đám người Trương Tiêu Thị. Có thể là cảm nhận

được nàng đã tới, hắn quay đầu lại.



Gương mặt tuấn tú mỉm cười,

giữa lông mày sáng sủa tự tin, phong cách lẫn cử chỉ cực kỳ ung dung,

Tiêu Mạc ngày hôm nay, nào có nửa phần dáng vẻ của lần trước?



Thấy Trương Khởi nhìn mình, Tiêu Mạc mỉm cười tới gần nàng. Hắn vừa mới một

bước, đột nhiên giọng nói của Trương Cẩm vang lên: "Tiêu Lang."



Nàng từ cửa hông xông vào viện, phía sau còn có mấy hầu gái đang hổn hển

đuổi theo. Trên mặt Trương Cẩm giàn dụa nước mắt, lao tới hướng Tiêu

Mạc.



Trương Cẩm vừa xuất hiện, sắc mặt của Trương Tiêu Thị liền biến sắc, bà quát lên: "Ngăn A Cẩm lại."



"Dạ."



"Đưa nó trở về phòng."



"Dạ."



Bị hai ma ma mạnh mẽ kéo đi, Trương Cẩm giãy giụa không được, nàng cố xoay người lại, khàn giọng gào thét với Tiêu Mạc: "Tiêu Lang, chỉ vì một đứa tiện nhân mà chàng không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, bỏ mặc tính mạng

của người thân và gia tộc không màng để ý đến? Tiêu Lang, chàng thật tàn nhẫn, lòng dạ độc ác....."



Gào đến câu cuối, nàng ta đã khóc thật lớn.



Trong giọng nói của Trương Cẩm còn mang theo phẫn hận.



Cho tới nay, nàng ta đều cho rằng mình mới là người mà Tiêu Mặc yêu nhất, hắn đối với Trương Khởi cũng chỉ là gặp dịp thì chơi.



Cho tới nay, nàng ta đều cho rằng Tiêu Mạc khắc sâu bản thân mình vào tim, lúc nào cũng nhớ đến.



Nhưng cho đến cuối cùng, nàng ta mới phát hiện ra đó chỉ là chuyện cười, vì

con tiên nhân Trương Khởi kia, hắn không thèm để ý đến thân thể ngàn

vàng, tự nguyện xin đi sứ.



Hơn nữa, trong lúc Trương Cẩm còn đang muốn lừa mình dối người, Trương Tiêu thị sắp xếp mấy bà mụ thị tỳ đến

phân tích hành động việc làm của Tiêu Mạc, dùng loại giọng điệu chói tai nói cho nàng biết, Tiêu Mạc vốn không hề có tình cảm với nàng.



Ảo tưởng tan biến là khổ sở, là khiến cho người ta tuyệt vọng đến thế. Nếu không phải ngày đêm có người coi chừng, cũng không biết Trương Cẩm sẽ

tạo ra chuyện gì nữa.



Trong nháy mắt, Trương Cẩm liền bị đưa ra khỏi viện. Nàng vừa đi, trong sân liền lập tức trở lại đầy ắp tiếng nói tiếng cười.



Sự xuất hiện vừa rồi của Trương Cẩm, nàng gào thét thống hận, dường như

chẳng ảnh hưởng gì đến Tiêu Mặc, hắn nở nụ cười, áo trắng bồng bềnh đi

đến trước mặt Trương Khởi.


"Đừng khách sao!" Lúc này, phía trước truyền đến tiếng gọi của Tiêu Mạc, "Hiên lang?"



Trương Hiên vội vàng sai xe ngựa chạy đến, nghe thấy phía trước truyền tới

tiếng cười nói, Trương Khởi quay đầu lại trừng mắt về phía A Lục.



A Lục rụt đầu một cái, đảo mắt lại cười hì hì nói: "A Khởi, ta thật sự sợ ở một mình lắm."



"Hừ….."Trương Khởi nuốt nghẹn, một hồi lâu mới nặng giọng hừ một tiếng.



Trương Hiên hàn huyên với mọi người một lúc mới vẫy tay từ biệt, đội ngũ lại một lần nữa bắt đầu hành trình.



Vượt qua Trường Giang, là tiến vào tới phạm vi của nước Chu,. So với lãnh

thổ nhỏ hẹp luôn an phận nằm ở một góc của nước Trần, thì nước Chu rộng

lớn phì nhiêu hơn rất nhiều. Tuy bị người nước Trần luôn cho rằng là man di phương Bắc, thế nhưng một nửa số đất đai của nước Chu vẫn là một

vùng đất lành thuộc về lưu vực sông Trường Giang.



Tiến vào địa

phận nước Chu rất dễ, nhưng muốn đến Kinh Thành nước Chu thì lại xa dịu

vợi. Kinh Thành nước Chu đóng ở Trường An, Minh đế nước Chu bị Vũ Văn Hộ hạ độc sát hại, quyền lực quốc gia bị Vũ Văn Hộ một tay che trời, mặc

dù tiểu hoàng đế đang tại vị, nhưng chẳng có chút địa vị nào.



Bởi vì chính quyền không yên, nước Chu hiện đang rất hỗn loạn. Lần này nước Trần đi sứ cũng đã chứng tở được thân phận của nước Chu. Dọc theo đường đi, đều có quan viên phái tướng sĩ hộ tống, cứ thế mất hơn bốn tháng,

đoàn người rốt cuộc cũng bình an đến được phạm vi Trường An.



Lúc

đi hoa đào nở rộ, lúc đến thì đã là tháng bảy Ngân Hà mưa xuyên suốt

đêm, hẹn ước hàng năm gặp một lần của Ngưu Lang và Chức Nữ cũng vừa mới

kết thúc.



Nhìn thoáng qua A Khởi vẫn đang ngây người nhìn con

đường ở trước mặt, Tiêu Mạc ra dấu bảo xe ngựa đến gần, nhỏ giọng gọi:

"A Khởi."



Trương Khởi quay đầu lại.



Đối mặt với gương mặt

càng ngày càng thanh tú, thậm chí hàng mi nét mày mỗi lúc càng xinh đẹp

hơn, Tiêu Mạc nhỏ giọng nói: "A Khởi gần mười lăm rồi đúng không, cũng

đã trưởng thành rồi."



Ánh mắt của hắn lướt đến dáng vẻ càng ngày càng thướt tha mềm mại của nàng.



Mặt Trương Khởi đỏ lên, nghiêng đầu lí nhí nói: "Dạ, trưởng thành rồi."



Tiêu Mạc chuyển mắt nhìn về phía trước nói: "Qua một ngày nữa là sẽ tiến vào thành Trường An rồi.....A Khởi, chúng ta vẫn còn xa lạ với cuộc sống ở

mảnh đất Chu này, muội tuyệt không thể tùy hứng, tất cả mọi chuyện đều

phải nghe ta sắp xếp."



Trương Khởi ngoan ngoãn đáp, "Vâng"



Tiêu Mạc có vẻ rất nghiêm túc, "Muội hãy khoan nhận lời hứa suông, những

chuyện mà ta nói đều rất quan trọng." Hắn cau mày nói: "Ta đã căn dặn

tất cả, nếu như người Chu có hỏi tới thì nhớ thì nhớ trả lời muội là cơ

thiếp của ta."



Cơ thiếp?



Trương Khởi ngạc nhiên ngẩng đầu, cái này chẳng phải nói là, đến nước Chu rồi thì nàng và hắn phải lên

cùng lên xuống cùng xuống, ngồi chung một thuyền ư.....



Thấy

Trương Khởi cắn môi hạ mí mắt, Tiêu Mạc kiên nhẫn giải thích, “Người

đang nắm quyền ở nước Chu không phải là vị tiểu hoàng đế kia, mà là Vũ

Văn Hộ. Nếu để cho hắn biết, muội là người nước Trần được bệ hạ phái đến một mình, chắc chắn sẽ sinh ra rắc rối. A Khởi, muội càng lớn càng xinh đẹp, cho nên phải cẩn thận"



Trương Khởi không biết làm sao trả

lời hắn. Nàng tất nhiên biết mình nên cẩn thận, Tiêu Mạc tìm lấy cớ này

cũng có thể nói là vô cùng thỏa đáng. Nhưng sao nàng lại cảm thấy, hắn

lại có ý đồ không tốt?



Rõ ràng không có ý tốt, vậy mà vẫn cứ

nghiêm túc nhã nhặn giải thích với nàng tầm quan trọng của chuyện này.

Cái tên Tiêu Mạc này thật là đáng ghét. Uổng cho mình thấy hắn suốt dọc

đường ần cần lễ độ, còn cho rằng hắn là một quân tử.