Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 83 : Cao Trường Cung phách lối

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Tám mươi lượng hoàng kim giao cho Trương Hiên đều được A Lục mang về còn

nguyên vẹn không sức mẻ giao tới tay cho Trương Khởi. Trương Khởi đem số vàng cất kỹ đâu đó xong, đoàn xe lại tiếp tục xuất phát.



Đi suốt một ngày, người ngựa đều mệt mỏi rã rời, liền chọn ngay một nơi để hạ

trại nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai lại tiếp tục lên đường

hẳn sẽ tới Trường An trước khi mặt trời lặn.



Bên trong lều vải,

đôi mắt to đầy uy lực của A Lục nhìn chằm chằm Tiêu Mạc đang ngồi dựa

trên sập. Kể từ khi tuyên cáo Trương Khởi là cơ thiếp của hắn vào ban

sáng, Tiêu Mạc lập tức thay đổi mọi hoạt động. Hiện tại càng ngang nhiên công khai ở cùng một lều với các nàng.



Tiêu Mạc cũng chẳng để ý

đến A Lục, hắn thản nhiên mở ra một phong thư vừa mới được chim bồ câu

truyền tới, càng xem chân mày hắn càng nhíu chặt.



Trương Khởi được A Lục bảo hộ ở sau lưng, thấy thế ló đầu ra nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"



Tiêu Mạc nhỏ giọng nói: "Kiến Khang xảy ra chuyện lớn rồi."



Trước vẻ mặt kinh ngạc của hai chủ tớ, hắn đem phong thư nọ ném vào trong lửa than nói: Vì có liên quan đến một số chuyện, bệ hạ cùng các đại thế gia xảy ra tranh chấp. Trong vòng một đêm, phủ đệ của các đại thế gia ở

thành Kiến Khang đều bị binh mã vây kín. Phần đông lang chủ cùng lang

quân của thế gia đã bị bệ hạ giết chết....Mấy cô tử Vương Tạ Tiêu thị

vào cung cũng đều tự vận hết. Quý Phi hiện tại lập theo thứ tự là cô tử

của Uông thị, Khổng thị, nữ nhi của Thục Viện là Nghiêm thị."



Liên quan đến một số chuyện xảy ra tranh chấp? Có thể nảy sinh chém giết

lang chủ cùng lang quân của đại thế gia, đâu hẳn chỉ là một số chuyện?

Có thể là do phân chia lợi ích từng được đề cập đến trước đó không lâu?



Trương Khởi luôn biết rõ, vị hoàng đế hiện tại này rất khôn ngoan quả quyết.

Một vị minh chủ có thể từ sau khi thượng vị luôn nhún nhường nhượng bộ

với các thế gia, nhường bước cho đến khi cô tử của các đại thế gia mỗi

lần nhắc tới Hoàng thất đều mang vẻ khinh thường, phi tần các dòng chính nữ thế gia nhắc tới Hoàng thất đều tỏ ra giễu cợt thì hắn mới bất ngờ

ra tay.



Lần này ra tay, tình thế lập tức nghịch chuyển. Mặc dù

không nói hoàn toàn trấn áp hết các đại thế gia, nhưng cũng gần như dẹp

bỏ được sự kiêu căng lớn lối của bọn họ.



Tiêu Mạc tiếp tục nói: "Trong số những người chết lần này, đều là các đại thế gia có năng lực, Tiêu Sách hắn cũng đã bị giế...."



Trong giọng nói của Tiêu Mạc mang theo sự ưu thương cùng mất mác, nhưng những chuyện này cũng không ngoài dự kiến.



Qua một hồi lâu, Tiêu Mạc lại nhỏ giọng nói: "Trải qua trận chiến lần này,

các thế gia có thực lực lớn mạnh đều bị suy sụp, e rằng trong vòng mấy

năm những người này cũng chưa thể ngốc đầu lên nổi."



Tiêu Mạc

cười khổ, hắn nặng nề nói: "Chiến loạn vừa qua khỏi, các đại thế gia

đúng là quá hung hăng ngang ngược.... Bọn họ nhìn thấy Tân đế yêu thích

thư pháp nhạc khí cùng đủ môn vui chơi khác liền cho rằng hắn là người

ăn chơi trác táng, nhưng có ai biết được hắn vẫn luôn nhẫn nhịn chờ

đợi."



E rằng không chỉ là như thế? Nước Trần lập quốc bao lâu?

Chỉ mới mấy năm thôi. Tân đế thượng vị được bao lâu? Cũng chỉ mới một

năm mà thôi, là những con cháu thế gia này đã quen thú vui nhục dục, đã

quen ăn trên ngồi trước, nghĩ rằng hắn là Trần Bá Tiên xuất thân hàn

môn, không bao giờ dám ra tay với thế gia, Tân đế lại có thú vui tao nhã như cầm kỳ thư họa cho nên bị bọn họ coi thường.



Lại nói, thật

sự buồn cười nhất chính là những con cháu thế gia này, đã thay đổi không biết bao nhiêu triều đại, những thế gia diệt vong nhiều không đếm xuể,

nhưng hết tốp này tới tốp khác vẫn sống trong vinh quang của ngày xưa,

quan điểm nông cạn muốn đạt được tham vọng đến mức điên cuồng.



Cũng như lần này bệ hạ tuyển phi, hắn không chọn nữ nhi Vương Tạ Tiêu thị, có lý nào xem nhẹ các đại thế gia?




Không để ý tới Tiêu Mạc nữa, Cao Trường Cung thúc ngựa chạy tới gần, tay phải hắn duỗi ra vù một tiếng vén rèm xe lên, thấy Trương Khởi bên trong xe

ngựa đang nhìn mình bằng ánh mắt lóng lánh nước. Hắn nhướng nhướng mắt

nhíu hai chân mày lại. Rồi bất thình lình, tay phải hắn tiếp tục vươn

tới trước tóm lấy cánh tay Trương Khởi, trong tiếng kinh hô của mọi

người, cứ thế phách lối ngang nhiên nhấc Trương Khởi bỏ lên tọa kỵ của

mình.



Động tác này của Cao Trường Cung quá đột ngột, quá ngang

tàng, quá khó tin. Dù là người có tính tình luôn điềm đạm, làm việc nhìn trước ngó sau như Kiến Khang cũng không thể ngờ tới.



Ngay lúc

người nước Trần đang trợn mắt há mồm nhìn, căn bản không ai phản ứng

kịp. Cao Trường Cung chắp tay với nhóm người Trần nghiêm túc nói: "Mỹ

nhân này lúc còn ở Kiến Khang có cùng Trường Cung đính hữu uyên minh*.

Nhưng do lần trước vội vã trở về nên không kịp đưa nàng đi. Tâm ý của

Tiêu Lang, Trường Cung vô cùng cảm kích." (*ước hẹn uyên ương)



Dứt lời, hắn quát to chói tai giục ngựa huênh hoang rời đi.



Lúc này Tiêu Mạc mới phản ứng.



Mặt mày hắn giận đến tím tái trướng lên. Vừa tính động thủ thì có hai tay

đồng thời bắt lấy cánh tay hắn. Trước ánh mắt tức giận trợn trừng của

Tiêu Mạc, chánh sứ Dương đại nhân nhỏ giọng nói: "Tiêu Lang, bệ hạ cũng

có ý đó." Một sứ giả còn lại khác cũng hào hứng nói: "Mạc Tiểu Lang có

điều không biết, bệ hạ lệnh Trương thị A Khởi đi sứ, chính là muốn đưa

nàng cho Cao Trường Cung."



Lời này không nói còn tốt, vừa nói ra liền khiến cho Tiêu Mạc giận đến thiếu điều thở không nổi.



Trương Khởi tuyệt đối không ngờ rằng, Cao Trường Cung vừa thấy mình liền trực tiếp bắt mình lên ngựa của hắn.



Nàng ngây ngô ngơ ngác bị hắn chở đi một đoạn, mãi đến khi vô số ánh mắt nóng bỏng phóng tới, nàng mới đột nhiên sực tỉnh.



Vừa tỉnh táo lại, mặt Trương Khởi liền đỏ tới mang tai, nàng tức giận khẽ thốt lên: "Người...Người muốn làm gì?"



Hai tròng mắt ánh nước thở phì phò nhìn chằm chằm người ở phía sau, hai gò má càng căng phồng lên thật to.



Cao Trường Cung cúi đầu ngắm nhìn nàng.



Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía trước, trầm giọng nói:

"Một thế gia cô tử như ngươi, sao lại trở thành sứ giả? Phải chăng vị

hoàng đế kia của các ngươi muốn hiến tặng ngươi cho Vũ Văn Hộ? Trương

thị A Khởi, ngươi có biết Vũ Văn Hộ kia là hạng người nào không? Tâm

tính hắn tàn bạo, lại vô cùng hung ác, giết người như giết chó. Ngươi

rơi vào tay hắn e rằng sống không quá nửa năm."



Nói tới đây,

giọng hắn chợt trở nên ảm đạm, như chuyện đương nhiên nói: "Mới vừa rồi

ta cũng thấy ngươi đã nghĩ tới rồi: nếu như để cho đám cầm thú đó hưởng

lợi, chi bằng hãy để ta đưa đi."



Lời này có lý, nhưng cũng không đúng.......



Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi không nghĩ ra được là không đúng chỗ nào, nàng chỉ thở khì khì trừng mắt nhìn chằm chằm Cao Trường Cung.

Diện mạo nàng rất dịu dàng, giận đến hai mắt bốc lửa, hai má đỏ bừng,

nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thấy sự nổi giận nào, ngược lại

trên khuôn mặt xinh đẹp kia còn toát lên vài phần sắc thái hồng hào

khiến cho nàng càng kiều diễm hơn bội phần.



Thấy nàng giận nhưng

không biết phải làm sao, Cao Trường Cung không nhịn được bật cười ha hả. Cười một hồi hắn mới dịu dàng nói: "Ngươi yên tâm....Ở nước Tề này, lời ta nói cũng rất có trọng lượng, che chở cho một Trương Khởi như ngươi

hẳn là không phải việc gì khó." Chốc lát hắn lại nhìn nàng nói: "Không

phải ngươi vẫn luôn muốn có những ngày tháng sống an lành bình lặng hay

sao? Ta sẽ toại nguyện ngươi."