Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 84 : Ở chung

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Những ngày tháng an lành bình lặng?



Trương Khởi ngẩng đầu nghênh đón đôi mắt sâu xa như sao sáng trên bầu trời mênh mông của Cao Trường Cung.



Thấy nàng nhìn mình, Cao Trường Cung hỏi, "Ngươi không tin?"



Trương Khởi cụp mắt xuống, lời của hắn, lẽ nào nàng không tin? Chỉ là cái quốc gia kia và Quân vương đất Tề này...



Trương Khởi cắn môi, đột nhiên cảm thấy choáng váng, cũng may được Cao Trường

Cung đỡ lấy, sau đó để mặt nàng quay về hướng mình. Tay hắn lại nhấn lên lưng nàng một cái, cả người Trương Khởi liền lọt gọn lỏn vào lòng hắn.



Nghe thấy bốn phía đột ngột vang lên tiếng ồn ào dữ dội, tiếng nghị luận xôn xao, còn có tiếng reo hò, Cao Trường Cung cất giọng quát lên: "Đi nhanh lên."



Cùng với tiếng quát, hắn cho ngựa chạy chậm lẫn vào trong trăm tên Hắc Kỵ.



Nơi nghĩ tạm cho các đại sứ giả đã sớm thu xếp thỏa đáng. Đến bên ngoài nơi ở của đoàn sứ, Cao Trường Cung sau khi căn dặn mấy câu, ôm theo Trương

Khởi nhảy xuống lưng ngựa, sải bước đi nhanh về nơi nghỉ của mình.



Nghe được tiếng người xung quanh nhỏ dần, Trương Khởi liền giãy giụa nhỏ giọng thốt lên: "Thả ta xuống."



Cao Trường Cung vẫn không nhúc nhích vững bước đi tới. Thẳng đến vào viện,

sau khi vẫy tay ra hiệu cho những sứ giả quan lại người Chu phái tới

thăm hỏi bọn họ lui ra, lại tiếp tục ôm Trương Khởi đi vào sảnh đường,

phân phó với đám tỳ nữ đang đứng sẵn trong viện mấy câu xong mới để

Trương Khởi xuống.



Trương Khởi vừa được tự do liền vội vàng lùi về sau mấy bước.



Thấy nàng đứng ở trong góc lẳng lặng nhìn mình, Cao Trường Cung lạnh nhạt nói: "Ở trước mặt ta không cần phải đề phòng."



Chúng tỳ nữ mang nước đưa đến, hắn ra lệnh nói: "Rửa mặt sạch sẽ đi. Lúc nào cũng che đậy giấu giếm, chẳng có thú vị gì cả."



Mấy chữ nói sau cùng, hắn nói nghe ra có vẻ sâu lắng. Giống như đang tự nói chính bản thân mình vậy.



Trương Khởi cụp mắt xuống, nàng đi tới trước chậu nước cúi đầu rửa mặt.



Trong lúc nàng rửa mặt, nhóm tỳ nữ mang nước vẫn đang ra ra vào vào ở bên

trong. Nhìn sương mù bốc lên từ phòng nhỏ bên cạnh, sắc mặt Trương Khởi

trắng bệch.



Canh nóng và quần áo đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Cao Trường Cung phất phất tay, "Lui ra hết đi."



"Vâng."



"Đóng luôn cửa phòng lại."



"Vâng."



Tiếng cửa phòng "Ken két" đóng lại, cả gian phòng rộng lớn như thế chỉ còn lại hai người Trương Khởi và Cao Trường Cung.



Ngóng nhìn gian phòng yên tĩnh như tờ, lại nhìn tới sương mù bốc lên tỏa khắp căn phòng nhỏ bên cạnh, trống ngực Trương Khởi đập thình thình, động

tác rửa mặt cũng chậm hẳn đi.



Vào lúc tâm trạng đang vô cùng

hoảng loạn, mặt đỏ tới mang tai, tròng mắt hết xoay rồi lại chuyển,

không biết đã suy nghĩ ra bao nhiêu cái chủ ý. Bỗng nghe được bên cạnh

truyền đến âm thanh sột soạt.




Hắn bước vào cửa phòng, thấy Trương Khởi còn đứng ở bên ngoài, liền dừng bước lại gọi: "Sao không đi vào?"



"Vâng."



Trương Khởi vội vàng xoay người đi theo phía sau hắn, nhắm mắt theo đuôi mà thẳng bước đi vào.



Khi đó, mặt trời chiều ngã về hướng Tây, từng dãy mây chiều nhuốm sắc đỏ

trên bầu trời, lẫn trong ráng mây chiều là một vầng sáng vàng óng của

ánh mặt trời, một nửa chìm vào phía chân trời, một nửa rải rắc xuống

nhân thế phù hoa.



Ánh mặt trời màu vàng óng ấy xuyên qua từng mái ngói hùng dùng ở hoàng cung nước Chu, xuyên qua từng bức tường gỗ xanh

xanh, cuối cùng xuyên tới phía sau bóng lưng thiếu nữ xinh đẹp thanh tú, xuyên qua mái tóc bóng mượt đen như mực của nàng, xuyên qua khuôn mặt

nhỏ nhắn mỹ lệ còn đọng ánh nước vừa được nàng tẩy rửa, vẻ trong suốt ở

trong đôi mắt nàng còn toát lên một trời ôn nhu.



Thoảng như, nàng đi theo phía sau hắn thế này đã trải qua rất nhiều năm rồi vậy, giống

như từ thời khai thiên lập địa cho tới nay, đã có một bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều như thế đi theo phía sau một bóng dáng cao lớn vững chãi,

không xa không gần, giữ khoảng cách nhất định.



Cao Trường Cung dừng lại bước chân, nhíu mắt nhìn tới bầu trời xán lạn đang ngả về phía Tây, khẽ giọng nói: "Trương thị A Khởi."



"Vâng." Trương Khởi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.



"Ngươi nói xem, con người tại sao lại cô đơn đến vậy?" Cô đơn trống trải đến

nỗi dù đã sống trong cảnh phồn hoa phố xá sầm uất nhất vẫn cảm thấy cô

độc vô cùng. Chẳng biết sự cô đơn trống trải ấy được sinh ra từ bao giờ

và không biết sẽ chết đi như thế nào. Cô đơn có phải chăng là, có một

ngày không thể không rời đi trần thế, e rằng cũng chẳng có bao nhiêu đau khổ vì không nỡ....



Hả?



Trương Khởi chớp chớp đôi mắt to, không hiểu nhìn hắn.



Cao Trường Cung quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, cũng chẳng giải thích gì, cất bước đi vào trong phòng.



Hai người mới vừa vào bên trong, lại một loạt tiếng bước chân truyền đến,

sau đó một người thị vệ nói: "Quận vương, sứ giả Trần xin cầu kiến."



"Không gặp."



Tuy Cao Trường Cung trả lời quả quyết dứt khoát, nhưng người hầu ở phía

ngoài vẫn chưa chịu lui ra. Sau một lúc do dự hắn lại nói: "Đám sứ giả

Trần kia nói, Quận vương đưa mỹ cơ của Tiêu Lang bọn họ đi. Người nước

Trần vừa mới đến Trường An thì đã bị Quận vương nước Tề gây hấn như thế, tức là không nể mặt bọn họ."



Dừng một chút, người hầu kia lại

nói: "Bọn họ còn nói, nước Trần tuy nhỏ, nhưng chuyện mất mặt như thế,

họ tuyệt sẽ không dám nhận."



Sự cao độ giữa hai quốc gia đã lên đến cao trào rồi.



Cao Trường Cung nhướng mày.



Còn Trương Khởi thì đang ngẩng đầu nhìn về phía hắn.