Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 86 : Tâm ý

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Trương Khởi vừa mới cất bước, cánh tay bỗng dưng đau nhói, hóa ra là bị Tiêu Mạc bắt lấy.



Hắn nhìn nàng, ý lạnh tỏa sáng trong đôi mắt tăm tối, cũng có vẻ chua xót.

Hắn nhìn chằm chằm Trương Khởi, trong cái nhìn chằm chằm ấy thoáng qua

nét khả nghi, sau đó hắn nhanh chóng quay đầu đi.



Kế tiếp, hắn từ từ quay đầu trở lại. Tiêu Mạc lúc này đã là vẻ nhã nhặn sáng láng và

ung dung tự tin, hắn nhìn Trương Khởi nghiêm túc nói: “A Khởi, thế gian

có một truyền thuyết thế này, trời khiến nước Tề Cao thị, phàm nếu trở

thành hoàng đế, thần trí thế nào cũng hoang đường hồ đồ, hành động đảo

lộn điên cuồng….Văn Tương Hoàng đế Cao Trừng từng chiếm đoạt ái thiếp

của cha mình, vũ nhục thê tử của đệ đệ mình, thê thiếp xinh đẹp của các

quan lại đều bị hắn quấy nhiễu. Cao Dương vừa mới mất, hắn là người vui

mừng nhất, trần truồng hân hoan đi lại khắp đường phố. Hắn từng có một

nữ nhân mà hắn rất sủng tên là Tiết Tần. Muội có biết hắn thể hiện lòng

yêu thích người này bằng cách nào không? Hắn nghĩ Tiết Tần xinh đẹp như

vậy, đúng là trước đó vẫn luôn một lòng chung thủy với hắn, nhưng chuyện mai này thì không ai nói được. Vì để chấm dứt tai họa về sau, hắn đã

chặt đầu nàng ta rồi giữ lại, sau đó ở những bữa tiệc cung đình hắn lại

đem đầu phi tần đó ra để lên bàn âu yếm.”



Hắn ôn nhu nhìn Trương

Khởi thở dài nói: “Từ trước đến nay nước Tề có ba Quân vương chính thức

thì đã có 2 người bị điên. Đến nỗi Cao Diễn lúc bấy giờ đang từ từ có

được quyền thế cũng coi trọng Cao Trường Cung, tuy rằng chưa bao giờ

truyền việc bị điên ra ngoài, nhưng hắn là người có xu hướng biểu dương

dân tộc Tiên Ti, thề phải đạp đổ uy phong của người Hán. A Khởi, muội

xác định muội thật sự muốn ở cái quốc gia như thế sống cả đời sao?”



Nói đến đây thì hắn buông tay Trương Khởi ra, từ tốn dịu dàng phủi đi bụi

bẩn trên vai nàng, đột nhiên xoay người ung dung rời đi.



Trương Khởi run sợ một hồi, cúi đầu chậm rãi đi về phía Cao Trường Cung.



Lúc này, Tiêu Mạc cũng đi tới trước mặt Cao Trường Cung, hắn chắp tay cười

nói tựa như làn gió trăng: “Hôm nay đã quấy rầy Trường Cung huynh rồi,

xin chớ trách.” Nói tới đây, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn

vung tay phải lên ra lệnh: “Chúng ta đi thôi.”



Đoàn người giận dữ mà đến, lại thản nhiên rời đi.



Đưa mắt nhìn bóng dáng ung dung tao nhã của Tiêu Mạc, Cao Trường Cung chau mày, hắn đảo mắt nhìn qua Trương Khởi.



Trương Khởi cúi đầu cắn chặt bờ môi.



Bỗng nhiên Cao Trường Cung nâng cằm nàng lên nhíu mày hỏi: “Hắn đã nói gì?”



Trương Khởi chớp chớp hàng mi dài, cuối cùng thấp giọng nói: “Huynh ấy nói, quyền quý đất Tề không thích con dân nhà Hán.”



Tiêu Mạc với tác phong lịch lãm sau khi bỏ đi được mấy chục bước, một sứ giả quay đầu lại nhìn, nhịn không được hỏi: “Tiêu lang nếu đã đến đây, sao

lại ra về tay không?” Làm vậy chẳng khác nào màn chất vất của bọn họ

trước đó chỉ là trò hề.



Tiêu Mạc mím môi, khẽ khàng nói: “Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện theo ta trở về.”


"Nếu như có đàn ông khác bám lấy nàng, mà ta lại không có ở đây, nàng tuyệt đối không được mở miệng."



Có người quấy rối nàng, mà hắn đi vắng thì nàng không được mở miệng? Ý gì đây?



Trương Khởi mở to hai mắt nhìn.



Thật không ngờ, lúc này vẻ mặt Cao Trường Cung lại chuyển sang phiền muộn.

Hắn đang nghĩ tới vừa rồi ôm Trương Khởi, nàng luôn mềm mỏng cự tuyệt,

làm cho hắn đến bây giờ vẫn còn cảm thấy khó chịu. Thế gian này, có thể

cương quyết với sắc đẹp bản thân mình như thế, e rằng chẳng có mấy ai.

Do đó mới buột miệng nói ra những lời mới vừa rồi.



Nhưng nam tử hán đại trượng phu, sao có thể để cho nữ nhân của mình bị người ngoài quấy nhiễu?



Hắn mím chặt môi một hồi lâu mới trầm giọng nói: "Ta sẽ phái người bảo vệ nàng."



Trương Khởi rũ mi yếu ớt đáp: "Dạ!"



"Sau này có gặp người lạ, giọng nói phải tăng cao một chút."



Trương Khởi lại ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó thật thà cất lên giọng vô cùng thánh thót đáp: "Dạ."



Tuy rằng đã đề cao giọng, nhưng trời sinh chất giọng mềm mại uyển chuyển,

đáp trả vang dội như thế lại càng phảnh phất vẻ rạng ngời. Cao Trường

Cung đưa tay gõ gõ trán, trầm giọng nói: "Hay là, nàng muốn nói cái gì

thì cứ nói như thế đó đi!"



"Dạ."



Trương Khởi lại lên tiếng đáp trả, tiếng dạ này lại một lần nữa làm cho sự khó chịu của hắn tăng lên bội phần.



Cao Trường Cung cắn chặt răng vung ống tay áo lên sải bước lớn đi ra khỏi phòng.



Nhìn bóng dáng nóng nảy bỏ đi của hắn, Trương Khởi ngơ ngác chớp chớp mắt.



Mãi một lúc sau, mới lấy qua bột phấn bôi lên da, ngay lập tức đã biến trở về một mỹ nhân Trương Khởi bình thường bước ra ngoài.



Thấy nàng thướt tha duyên dáng đi ra nhìn về phía mình bằng đôi mắt lóng

lánh nước, Cao Trường Cung ra vẻ nghiêm nghị mím chặt môi, vươn tay về

hướng nàng.



Trương Khởi không tự chủ được bước lên vài bước, duỗi ra bàn tay nhỏ bé, dè dặt đặt vào giữa lòng bàn tay của hắn.



Bàn tay nhỏ bé vừa để xuống, hắn lập tức cong tay lại siết chặc. Mười ngón tay đan vào nhau khiến Trương Khởi run lẩy bẩy.



Cảm giác được sự khác thường của nàng, Cao Trường Cung sâu sắc nhìn xoáy

vào nàng, sau đó, khóe miệng hắn nhoẻn cười, sức lực từ lòng bàn tay

càng tăng thêm mấy phần.



Hắn dắt tay nàng đi tới xe ngựa giữa đoàn sứ giả cùng thị vệ đang chen chúc, khỏi hành đi về hướng hoàng cung nước Chu.