Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 87 : Có nàng là đủ rồi

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Lúc xe ngựa tiến vào cửa cung dừng lại ở khoảng sân rộng thì đoàn sứ giả Trần cũng đến.



Trương Khởi vươn tay vén rèm xe.



Vừa mới đưa tay lên, một bàn tay to lớn khác đã giữ lấy cổ tay nàng. Cao

Trường Cung cầm tay nàng, kéo nàng đến bên người mình, sau khi để cho

nàng dựa vào mình rồi mới vén rèm xe lên.



Rèm xe vừa mở ra, gió mát ồ ạt thổi vào, dưới đống lửa bùng cháy chiếu rọi, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.



Cao Trường Cung thả người nhảy xuống xe ngựa, sau đó quay đầu vào trong xe duỗi bàn tay ra.



Muôn người bên ngoài xa đứng chăm chú nhìn.



Trương Khở rụt người lại, thấy nàng không có động tĩnh gì, Cao Trường Cung bèn vén rèm xe lên.



Thấy Trương Khởi núp ở trong góc, ánh sáng bị hắn che lấp, một đôi mắt to

ngập nước mắt nhìn hắn, khẽ cắn môi, như một chú nai con nhút nhát, Nét

mặt chân thật ấy vừa đáng yêu vừa thấy thương. Khóe môi Cao Trường Cung

không nén được nhếch môi lên, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ!"



Mười ngón tay của Trương Khởi đan vào nhau, nhỏ giọng nói: "Người đi trước, ta

ngồi đây một lát rồi sẽ theo sau." Nàng rất nghiêm túc nói: "Chỉ một lát thôi."



Cao Trường Cung cười khì nói: "Nàng không cần phải sợ."



Thấy mắt nàng ươn ướt, chắc vẫn do dự đây mà, hắn nghiêm túc nói: "Trong

vòng mấy tháng rời khỏi Kiến Khang trở về nước Tề, ta miệt mài ở bôn

chiến. Đừng xem thường ta chỉ có trăm tên trọng giáp kỵ binh dũng mãnh

này, cho dù mấy ngàn binh lính, cũng chẳng đáng để vào trong mắt."



Nói đến đây hắn bỗng nhiên dừng lại, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Người như hắn, cả cuộc đời không muốn hướng về công danh lợi lộc, càng

không thích nói về chiến tích và công lao của mình. Nhưng thái độ của

tiểu cô tử ở trước mắt này lại khiến cho hắn phải nghiêm chỉnh nói về sự lợi hại của mình. Còn sợ rằng nàng không tin.



Trương Khởi tin.



Hái mắt nàng sáng lên, còn vui vẻ nhìn hắn, nhỏ giọng mềm mỏng nói: "Đúng

vậy, ta quên mất, người chính là một thanh niên vĩ đại đương thời."



Giọng nói bình tĩnh, vừa nói xong liền chồm dậy, nắm lấy bàn tay hắn chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa.



Nhìn xuống dưới mấy lần, thấy Cao Trường Cung vẫn không nhúc nhích, Trương

Khởi ngẩng đầu chớp chớp hàng mi dài, mềm mại hỏi: "Làm sao vậy?"



Bị nàng hỏi như vậy, tim Cao Trường Cung đập mạnh vài cái rồi tỉnh táo

lại, hắn nhẹ giọng nói: "Không có gì." Sau khi nói xong, hắn lại nói

thêm một câu, "Không có gì."



Trong một năm, hắn từng đánh thắng

hai trận, cũng coi như là anh dũng thiện chiến, dũng mãnh phi thường,

nhưng mà hiện tại, còn lâu mới tới tới "Thanh niên vĩ đại đương thời".



Nam nhi lẫn nữ lang khắp thiên hạ, chỉ nhìn hắn qua tướng mạo, khi thì mang vẻ đùa giỡn khinh miệt, càng quá hơn là so sánh tướng mạo của hắn với

các nữ tữ nổi danh lúc bấy giờ.



Cho dù hiện giờ hắn có chút chiến công, nhưng thật lòng mà nói, chưa hề có một ai nói lên điều đó, hắn là một thanh niên vĩ đại, hơn nữa còn là một thanh niên vĩ đại đương thời.



Huống chi, Trương Khởi còn nói với vẻ như đó là điều hiển nhiên, giống như tận đáy lòng nàng đã vững tin là như thế.



Trong một khoảng thời gian ngắn, buổi đầu khi vừa mới quen biết Trương Khởi,

thì đã cảm nhận được sự ấm áp và ăn ý len lỏi vào trong tim.



Trương Khởi xuống xe ngựa, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng dưới ánh nhìn từ
vừa gặp mặt Lan Lăng vương đã bắt nàng đi."



Nghe đến đó, Vũ Văn Ung ngạc nhiên nói: "Hóa ra Lan Lăng vương thích kiểu người này?"



Thái giám nghe vậy trả lời: "Mọi người cũng không hiểu. Nghe nói lúc Lan

Lăng vương còn ở tại nước đã được ban cho rất nhiều mỹ nhân, nhưng hắn

hoàn toàn không ngó ngàng tới. Đây chính là nữ tử đầu tiên được hắn coi

trọng nhất."



Vũ Văn Ung trầm ngâm nói: "Biết rồi, lui ra đi."



“Dạ!”



Trong điện vẫn đang ồn ào sôi nổi, đám người quyền quý vẫn đang rối rít tiến vào điện.



Sĩ tộc, không chỉ nước Trần mới có, nhớ năm đó, Vương, Tạ, Viên, Tiêu, tứ

đại sĩ tộc ào ào rời khỏi quê hương, vượt qua Trường Giang đi đến Kiến

Khang. Nhưng là, còn có một bộ phận sĩ tộc, như Phạm Dương Lư Thị, Triệu Quận Lý Thị, Thanh Hà Thôi Thị, Bác Lăng Thôi Thị, thì tiếp tục kiên

trì ở quê hương.



Nơi đó sinh sản hơn mấy trăm ngàn năm sĩ tộc,

mặc dù quanh năm chiến loạn, đại đa số tổn thất nghiêm trọng, có gia

tộc tàn lụi, hầu như bị hủy diệt. Có thể nói, dù sao nền móng của bọn họ hùng hậu, gia đình có tiếng học hành uyên bác. Bất kỳ quốc gia nào,

không cần nhân tài thì thôi, một khi trọng dụng, ngay cả người thường

không biết chữ, con cháu sĩ tộc, là đệ nhất nhân tuyển việc tốt không

thể nhường ai.



Bởi vậy, thiên hạ tuy rằng hưng thịnh hay diệt vong, bọn họ vẫn cứ kiên quyết trụ lại ở đây.



Số người tới càng ngày càng nhiều, càng về sau, đã có một nửa là các đại sĩ tộc đến từ Giang Bắc.



Bên trong ồn ào hỗn loạn, một tên thái giám the thé bẩm báo: "Sứ Trần đến…."



Ba chữ vừa vang lên, các sứ Trần cùng Lan Lăng vương bước vào đại điện.



Tiêu Mạc đi sau cùng.



Vẫn giống ngày xưa ở Kiến Khang, hắn vẫn mặc bạch y như thường lệ, chân

mang guốc gỗ, đầu tóc xõa tung, trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã luôn mang theo nụ cười.



Khi hắn thản nhiên đi vào, không biết tại sao, khắp đại điện tiếng nghị luận nổi lên.



Hóa ra, Lan Lăng vương cùng gia tộc Vũ Văn khác nhau, những con cháu kiên

trì ở lại quê hương, lúc này ngừng nói chuyện, ào ào quay đầu lại nhìn

về phía Tiêu Mạc.



Thế sự xoay vần, Yến đi Yến về chỉ qua vài mùa

xuân, nhân gian lại giống như đã qua ngàn năm. Non sông thật sự vẫn còn ở trước mắt như ngày nào, nhưng phong lưu kiệt xuất của ngày xưa không

tìm được lại nữa.



Ở nước Chu, nước Chu cùng Hồ tộc thay nhau nắm

quyền, cuộc sống trường kỳ hỗn tạp. Nhiều năm hỗn loạn, phần mộ tổ tiên

không còn, nhiều từ đường bị hủy, huyết mạch đã mất, con cháu thế gia

không còn, rồi đột nhiên nhìn thấy bạch y váy dài, tiếng guốc gỗ thanh

tao quen thuộc này, nhìn đến áo mũ điển hình của nam nhân, nhìn đến tư

thế thoải mái như thế, trong khoảng thời gian ngắn hốc mắt có chút ươn

ướt.



Tiêu Mạc khoan thai đi đến.



Hắn đi qua cửa, gió nhẹ

thổi cuốn trường bào của hắn, cuốn theo suối tóc đen như mực dài đến

lưng, nhìn cứ như sóng gợn nhấp nhô….