Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 88 : Lá chắn của Lan Lăng vương

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Nghe thấy âm thanh ồn ào phía sau, Trương Khởi quay đầu lại, lúc này, Tiêu

Mạc đã đi đến giữa đám sĩ tộc, cùng bọn họ nhỏ to nói chuyện với nhau.

Trương Khởi nhìn thoáng qua Tiêu Mạc cười vui vẻ, lại quay sang nhìn A

Lục đang ở giữa mấy sứ giả.



A Lục cũng đang nhìn tới nàng, bốn

mắt nhìn nhau, A Lục nháy mắt trái phồng mũi lên, lè đầu lưỡi ra hướng

nàng làm một cái mặt quỷ rất lớn.



Trương Khỉ suýt đã bật cười ra tiếng.



Nàng nhanh chóng quay đầu, chẳng qua trên môi vẫn mang theo ý cười.



Bỗng nhiên tiếng nhạc vang lên mãnh liệt, từng nhóm mỹ cơ ăn mặc y phục mỏng manh, nâng các đĩa thức ăn uyển chuyển đi đến. Các mỹ nhân này, đều là

diện mạo xinh đẹp như hoa, bây giờ đang là mùa hè nóng nực, y phục của

các nàng lại mỏng manh bay bay, dưới y phục mỏng là tay ngọc chân nõn,

thắt lưng bé nhỏ, làm nổi bật chiếc mông xinh đẹp, khiến nhiệt độ trong

điện càng thêm cao trào.



Trông thấy các nàng, Vũ Văn Nguyệt ngồi ở chủ sập không xa liền cắn môi, liếc huynh trưởng Vũ Văn thành.



Ở đây có vài mỹ cơ bộ dáng không tệ, có lẽ là của huynh trưởng chuẩn bị

cho Lan Lăng vương. Nàng vốn dĩ đang mất hứng, nhưng khi nhìn đến cơ

thiếp bên cạnh Lan Lăng vương với nhan sắc bình thường lại càng thêm

thấy chướng mắt. Cũng tốt, trước cứ để cho các nàng đấu đá lẫn nhau, dù

sao đây cũng là là địa bàn của nàng, kết quả cuối cùng sẽ là do nàng

định đoạt.



Nhóm mỹ cơ nhẹ nhàng đi đến, chẳng mấy chốc liền như

những đóa hoa tươi lắc mông duyên dáng thướt tha đi về phía mấy người

quyền quý.



Các nàng bưng thức ăn đều có dáng người tuyệt vời xinh tươi, người chưa tới, một làn hương thơm đã bay tới trước. Càng đến

gần, hai mắt đám nam nhân càng híp lại, chẳng qua không biết bọn họ mê

mỹ tửu, hay là mê mỹ nhân bưng mỹ tửu đây.



Lan Lăng vương ngẩng đầu nhìn.



Đột nhiên, hắn khẽ giọng nói: "Ngồi vào lòng ta."



Hả?


Loại cảm giác miệng khô gắt này thật nóng bức đến không thể khó chịu. Hắn nghiêng đầu, rót một ly rượu lớn.



Luôn giấu đi dung mạo của mình, vừa rồi lại không hề ý thức được nguy hiểm

đang lớn dần, vùi trong lồng ngực Lan Lăng vương một lúc, đoán rằng tình thế bây giờ có lẽ đã ổn. Vì vậy nàng dịch ra một chút, trong tiếng thở

mỗi lúc càng ồ ồ của Lan Lăng vương, khuôn mặt vẫn dán vào ngực hắn, môi nhướng môi lên sát cổ hắn dè dặt hỏi: "Ta cứ phải ngồi như thế này mãi

sao?"



Phải làm bình phong bao lâu nữa?



Lan Lăng vương cúi

mặt nhìn nàng, bỗng nhiên, hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, lại cúi

đầu phủ lên môi Trương Khởi, mớm toàn bộ ngụm rượu ấy sang cho nàng.



Trương Khởi không kịp đề phòng, bị hắn rót rượu vào ngay chóc. Ngụm rượu xông

thẳng vào hoành hành trong cổ họng khiến nàng nuốt không kịp bị sặc,

thiếu chút nữa đã phun hết ra. Hai tay Trương Khởi bị hắn quàng hai bên

nách, muốn ngậm miệng lại cũng không kịp, chỉ có thể gấp rút cúi đầu,

ngậm chặt miệng, dụi dụi đầu nhỏ ở trước ngực hắn, mượn động tác này để

ngăn rượu trở về.



Động tác của nàng chính là theo bản năng, nhưng trong mắt người ngoài, từng cử chỉ hành động đó tất cả đều yêu mị đến

cực điểm, cảnh đẹp ý vui không gì sánh bằng.



Nhìn đến đây, lòng

dạ Vũ Văn thành bắt đầu ngứa ngáy. Hắn không kiên nhẫn vẫy các mỹ cơ bên cạnh đi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi.



Lúc này,

Hoàng đế trẻ mở miệng, giọng thiếu niên có chút chói tai. Lan Lăng vương một chữ cũng lười nghe, hắn chỉ cúi đầu xem nàng, vươn tay dịu dàng

vuốt ve mái tóc Trương Khởi. Khi lời Hoàng đế vừa dứt, tiếng ồn ào trong điện đã khôi phục lại thì Trương Khởi nghe được hắn ra lệnh: "Các ngươi lui ra."



Giọng tuy nhỏ nhưng rất uy nghiêm. Năm mỹ cơ rùng mình, vội vàng cúi đầu lui ra.



Các nàng vừa đi, Trương Khởi liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể đứng lên được chưa?"



"Chưa được!"



Lời Lan Lăng vương chắc như đinh đóng cột, đối diện với đôi mắt trong suốt

như nước lộ ra vẻ khó hiểu của Trương Khởi, hắn chỉ liến mắt nhìn thoáng qua ngay sau đó ngẩng đầu lên chuyên chú nhìn về phía trước.