Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 89 : Hứa hẹn

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Trương Khởi không nghe theo lầm bầm nói: "Vì sao không thể?"



Thanh âm mềm mại, nũng nịu, lại làm cho Lan Lăng Vương khát nước rồi.



Hắn lại rót một ly rượu, ngửa đầu uống một nửa, nâng ly rượu đưa tới bên

môi Trương Khởi, trầm thấp nói: "Miệng khô rồi hả? Uống đi."



Trương Khởi bị hắn ôm chặt, khó cử động. Xoay nửa người, từ từ ngẩng đầu lên,

nhìn về phía Lan Lăng Vương, nhìn thẳng vào con ngươi không thấy đáy của hắn, tuấn nhan hơi hồng hồng, đột nhiên lo lắng cho hắn, liền lắp bắp

nói: "Đừng uống nhiều như vậy, sẽ gặp nguy hiểm."



Lời vừa nói ra, sắc mặt Lan Lăng Vương trầm xuống.



Hai cánh tay hắn lại căng thẳng một lần nữa.



Vốn hắn đã ôm rất chặt, đã chặt đến nỗi Trương Khởi muốn vọt ra, chỉ có thể vặn vẹo. Bây giờ hắn căng thẳng như vậy, Trương Khởi thật không thể thở được.



Nàng đỏ mặt, ưm một tiếng, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Buông ra

một chút đi." Nói xong, mắt hắn càng thêm sâu thẳm, bất an hỏi: "Ngươi

không vui?"



Lan Lăng Vương vẫn nghiêm túc nhìn nàng, hắn không trả lời, chẳng qua là dịch chuyển nàng một tí.



Vừa dịch chuyển, một vật liền đụng trúng cái mông của nàng.



Trương Khởi sợ đến nỗi không dám cử động một chút nào.



Nàng mở to mắt, ngẩng đầu ú ớ nhìn hắn. Một lát sau, tay trái nhéo nhéo tay

phải trắng noãn, vừa giống như vô ý so sánh cho hắn xem, vừa nhỏ giọng,

che giấu chút xem thường, nói thầm, "Tuổi nhỏ như vậy, lại chưa có nẩy

nở... Bụng đói ăn quàng... Lời hứa hẹn đâu rồi."



Âm thanh nói

thầm của nàng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng khi thấy ánh mắt uy hiếp của hắn, nàng ngậm chặt miệng lại, đàng hoàng nằm ở

trong ngực hắn.



Khi hắn đụng vào nàng, nàng có thể cảm giác được

người hắn nóng như thế nào, cảm giác được cơ bắp của hắn hết sức căng

thẳng, còn có nhiệt độ của tiếng hít thở kia.



Hắn vẫn rót rượu từng tí từng tí.



Ngửi thấy mùi rượu phảng phất, lại cảm giác được nhiệt độ trên người hắn,

Trương Khởi nghĩ mà thấy sợ... Hắn đã từng hứa hai năm, nếu hiện tại hắn kìm lòng không được, phá lời hứa này đi, đòi hỏi mình, có một sẽ có

hai, rồi nhiều hơn nữa, này, điều này...



Nàng cẩn thận suy nghĩ, ở nước Trần, nàng muốn gả cho sĩ tử nhà nghèo, nhìn giống như là chuyện

vớ vẩn. Mà bên trong nước Tề, tạm thời vẫn yên ổn, hắn nhất định muốn

mang mình đi, vậy thì đi theo đi. Dù thế nào đi nữa hắn cũng là người

nhân hậu, mình có thể lợi dụng thời gian hai năm, gom góp một ít tiền,

mượn thế lực của hắn tìm một con đường ra... Cái mà nàng gọi là đường

ra, là tạo một ít quyền uy trước mặt binh lính của hắn, lặng lẽ thu mua

vài người, đến lúc rời đi, bản thân vừa có tiền lại vừa có người, chỉ

cần tìm nơi không có chiến loạn, rồi che giấu dung mạo ở lại.



Nhưng nếu hôm nay bị hắn chiếm lấy, phá giới, khỏi cần nước Tề, mình có lẽ sẽ mang thai con của hắn... Tề Quân vương là một kẻ vô lý, nếu nàng vẫn cứ tiếp tục ở đây, thì tất cả mơ ước đều vô ích.



Nghĩ đến liền sợ

hãi, Trương Khởi không chịu được. Chỉ thấy nàng đưa ra ngón tay giữa mềm mại, một lúc lại đưa ra ngón trỏ ngắn, tay trái nhéo nhéo ngón trỏ, lại tiếp tục so sánh hai đầu ngón tay, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Cái này cao

như vậy, cái này nhỏ như vậy…. Vậy mà lại, bụng đói ăn quàng, bụng đói

ăn quàng..."



Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.


Khắp nơi càng yên tĩnh.



Cao Hòa cung kính với Lan Lăng vương như thế, hắn vừa mở miệng liền hứa thống soái ba quân, đây là coi trọng cỡ nào?



Chẳng qua là chức vị thống soái ba quân này, hứa cũng quá qua loa rồi. Trương Khởi vẫn cúi đầu, lười nhác nằm giống như mèo, nghe đến đó từ từ ngẩng

đầu lên. Nước Chu và nước Tề chưa bao giờ đối địch, trước mặt mọi người

Vũ Văn Hộ lại công khai nói chuyện với Lan Lăng Vương, còn thật lòng

mời, có ý gì? Hay là muốn quần thần nước Tề sinh nghi sao?



Nàng không khỏi lo lắng thay hắn.



Lan Lăng Vương nghiêm túc chắp tay trả lời: "Đại trủng tể quá khen, Trường

Cung mặc dù bất tài, cũng không dám bất kính nước nhà."



Đây rõ ràng là nói hắn sẽ không rời nước Tề rồi.



Vũ Văn Hộ thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, chưa từng nghe lời cự tuyệt trực tiếp như vậy. Mặt hắn trầm xuống.



Trong nháy mắt, trong đại điện lạnh vài lần.



Đảo mắt, Vũ Văn Hộ cười hòa ái dễ gần nói: "Lan Lăng Quận vương vẫn là tuổi trẻ a. Đúng rồi, nghe nói ngươi luôn luôn tìm mẫu thân?"



Mẫu thân? Chính mình đi Kiến Khang ba lần, vẫn chưa tìm được tung tích của mẫu thân, chẳng lẽ, người đã rơi vào tay Vũ Văn Hộ ?



Vừa nghĩ tới mẫu thân bị Vũ Văn Hộ giam giữ trong Quốc nội, Lòng của hắn bỗng dưng trầm xuống.



Thấy sắc mặt Lan Lăng Vương biến hóa, Vũ Văn Hộ hòa ái kêu: "Nguyệt nhi, tới đây."



"Ôi chao, ai, ôi."



Vũ Văn Nguyệt thẹn thùng, bước nhẹ đi đến. Ở gần Lan Lăng Vương, Vũ Văn

Nguyệt nhìn về phía Trương Khởi trong bóng tối, động tác càng trở nên

thẹn thùng.



... Lan Lăng Vương nhất định thích những nữ tử mềm mại như vậy.



Nàng đến bên cạnh Vũ Văn Hộ, bắt chước bộ dáng của Trương Khởi, lặng lẽ xấu

hổ liếc Lan Lăng Vương một cái, rồi quay sang Vũ Văn Hộ nũng nịu kêu:

"Phụ thân."



Thân hình thon dài, diện mạo khí chất cũng là xinh

đẹp trong sáng, Vũ Văn Nguyệt học cô tử Nam Phương như vậy, chân tay

trái Lan Lăng Vương đột nhiên run rẩy.



Vũ Văn Hộ từ ái nhìn nữ

nhi của mình, quay Lan Lăng Vương kiêu ngạo giới thiệu nói: "Đây là

trưởng nữ của ta. Chẳng những khom lưng thành thạo, hơn nữa biết lễ biết nghĩa, là minh châu của Trường An ta. Nghe nói Lan Lăng Quận vương còn

còn chưa có hôn ước, hôm nay lão phu làm chủ, tác thành một giai thoại,

thế nào?"



Nói tới đây, Vũ Văn Hộ nghiêng nghiêng người, hạ giọng

nói: "Quận vương Thành ta Vũ Văn Hộ ái tế, muốn tìm người nào cũng dễ

dàng hơn nhiều."



Lan Lăng Vương trầm ngâm.



Trương Khởi

lặng lẽ ngẩng đầu, nàng đối mặt với ánh mắt như đao lộ ra sát khí của Vũ Văn Nguyệt. Vội vàng cụp mắt xuống né tránh, ngực nhảy bang bang: Nếu

hắn đáp ứng, mình phải làm sao đây? Vậy chỉ còn cách cầu Tiêu Mạc, quỳ

trước mặt hắn, cầu xin hắn cho mình quay trở về nước Tề.