Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 91 : Tối nay sẽ muốn nàng!

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Tiêu Mạc đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn, thấy Lan Lăng Vương muốn rời khỏi, cũng không có ngăn trở.



Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Lộ Tuấn nhỏ giọng nói ra: "Cao Trường Cung này ở nước Tề cũng không có xuất thân tốt, chỉ là đeo được Cao Diễn, thời

gian này mới tốt chút." Hắn châm chọc nói: "Một buổi sáng đắc chí liền

ngông cuồng."



Tiêu Mạc chắp hai tay, hắn đưa mắt nhìn bọn họ ra

khỏi đại điện, đưa mắt nhìn bọn họ biến mất ở trong tầm mắt, từ đầu đến

cuối vẻ mặt đều bình tĩnh, nụ cười ở khóe miệng thủy chung nhàn nhạt.



Phần bình tĩnh thong dong này, làm Lộ Tuấn thở dài một tiếng, "Nữ sắc là

họa, sớm biết hôm nay mê mê đến đây, ban đầu Tiêu Lang nên chiếm lấy

nàng." Cầu xin mà không được mới khổ, lấy được nữ nhân rồi thì phất tay

một cái liền vung ra sau ót.



Tiêu Mạc xoay đầu lại, nhìn Lộ Tuấn một cái, vẫn không có nói chuyện.



Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi ngồi lên xe ngựa. Vẫn đặt nàng trước gối, ôm chặt lấy, rồi hắn liền trầm mặc.



Xe ngựa không nhanh không chậm đi trên đường, hắn trầm mặc khiến cho trong xe ngựa thật an tĩnh. Hắn không nói lời nào, Trương Khởi cũng bất động.



Lại qua một hồi, Lan Lăng Vương nhỏ giọng nói: "Ngươi nói, mẫu thân của ta có phải rơi xuống trong tay Vũ Văn Hộ không?"



Trương Khởi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.



Hắn cũng không nghe Trương Khởi giải thích, tiếp tục tự nhủ: "Ông ta dùng

mẫu thân của ta để uy hiếp, muốn ta cưới Vũ Văn Nguyệt nữ nhi của ông

ta."



Trương Khởi rũ hai mắt xuống, nói nhỏ: "Người có cưới hay không?"



Trầm mặc một hồi, Lan Lăng Vương nói: "Chắc là không."



Chắc là? Trương Khởi dịu dàng hỏi: "Tại sao?"



Lan Lăng Vương cười một tiếng.



Hắn dựa vào phía sau, mắt nhìn phía trước, nói: "Mẫu thân ta có rơi vào

trong tay ông ta hay không, thì nói sau. Nhưng Cao Trường Cung đường

đường trượng phu, không phải ai dùng mẫu thân ta uy hiếp, ta liền thỏa

hiệp."



Hắn cười lạnh nói: "Trước kéo mấy ngày, từ từ tính."



Trương Khởi nói nhỏ: "Nếu mẫu thân người, thật trong tay ông ta. . . . ." Vậy hắn có hối hận lựa chọn hôm nay không?



Nghe hiểu ý của nàng, Lan Lăng Vương trầm trầm nói: "Dù thật trong tay ông

ta, ta cũng sẽ không chịu." Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Khởi,

hắn trầm giọng nói: "Nam tử hán đại trượng phu, há có thể bị quản chế?

Năm đó phụ hoàng ta, trước khi quen bà ấy vốn không làm việc hoang

đường. . . . Là bà ấy bỏ ta, bỏ trốn với nam nhân khác rồi, ông ấy mới

có cử chỉ điên cuồng." Nhắc tới mẹ của hắn, âm thanh của hắn trở nên

phức tạp rất nhiều.



Khi nàng nhìn hắn thì Lan Lăng Vương bỗng nhiên cúi đầu. Ánh mắt lợi hại của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, "Trương thị A Khởi."



Trương Khởi nháy mắt nhìn hắn.



Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc nói: "Nếu như có một ngày, ta mê luyến ngươi như phụ hoàng ta."



Hắn vươn tay, dịu dàng vuốt cổ Trương Khởi, hình như mê luyến sự lạnh lẽo

của cổ ngọc này, động tác của hắn dịu dàng mà chậm chạp. Cũng không biết thế nào, Trương Khởi lại sợ.



Lan Lăng Vương tiếp tục nói: "Nếu như khi đó, ngươi dám vứt bỏ ta... ta sẽ không chờ ngươi bỏ trốn với người khác."



Hắn cười cười, khóe môi lộ ra một độ cong lạnh lẽo, "Ta sẽ giết ngươi trước."



Âm thanh thấp mà lạnh.


"Vâng"



Mọi người vẫn không nhúc nhích, mà là đứng ở nơi đó, nhìn Lan Lăng Vương ôm mỹ cơ trong ngực hắn, thật vui mừng đi về viện hắn.



Đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người, một sứ giả cười nói: "Quận Vương vẫn

còn con nít, chỉ là nạp một cơ thiếp, lại vui mừng thành ra như vậy."



Một tôi tớ khác ở phía sau nhỏ giọng lên tiếng: "Đúng vậy, có thế mà vui mừng thành ra như vậy rồi."



Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi, sải bước đi tới phòng của mình.



Mệnh lệnh liên tiếp của hắn lúc nãy, vẫn có tác dụng. Trong phòng, người hầu gấp rút bận rộn. Nhìn đèn lồng tấp nập treo lên, còn có căn phòng treo

gấm đỏ, Lan Lăng Vương không có vội vã vào phòng, mà là ôm Trương Khởi

đứng ở bên ngoài chờ.



Lúc này, một cơn gió mát phất phơ thổi.



Hắn cúi đầu nhìn về phía Trương Khởi, "Lạnh không?"



Rõ ràng là hai chữ quan tâm, lại trầm thấp lộ ra nghiêm túc.



Trương Khởi bị hắn nhốt trong ngực, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía hắn.



Trong mắt của nàng, thoáng qua ánh nước. Chỉ là rất nhanh, nàng liền chớp

chớp, giấu ánh lệ đi, nàng nhỏ giọng nói: "Không lạnh."



"Nàng có cam nguyện không?"



Ta nói không cam lòng, lại có ích sao?



Trương Khởi không muốn làm chuyện vô dụng, nàng kề mặt ở trên ngực hắn không nói gì.



Cảm thấy nàng dán thân thể của mình, hơi hơi run rẩy, Lan Lăng Vương khàn khàn nói: "Trương thị A Khởi."



". . . . Uhm." Âm thanh vẫn run.



"Ta sẽ che chở nàng."



". . . . . ."



Nàng không biết, trước kia nàng cho rằng hắn khoan hậu có thể lấn, hiện tại

biết là sai. Trước kia cũng cho là hắn đồng ý có thể bảo vệ nàng liền

nhất định có thể làm được, hiện tại cũng không có nắm chắt.



Nàng càng run dữ dội.



Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng.



Hắn chuyên chú nhìn nàng.



Hắn khác với Tiêu Mạc, khác với tất cả những người sinh ra đã muốn gì được nấy.



Những năm qua hắn vẫn ẩn nhẫn, không có ai biết, vì nắm giữ cơ hội vươn lên

lần này, hắn bỏ ra bao nhiêu —— không ra tay thì thôi, vừa ra tay, nhất

định phải một đòn trúng đích, đây mới là niềm tin của hắn.



Hiện tại cũng như thế.



Cô tử trong ngực này, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn liền muốn nàng.



Trong khoảnh khắc gặp lại, tim của hắn đang kêu gào, hắn muốn có nàng.



Nếu hắn muốn nàng, liền nhất định phải gọn gàng linh hoạt xuống tay, khiến

thân thể của nàng, linh hồn của nàng, tất cả tất cả của nàng, đều khắc

ấn ký của hắn.



Vừa ra tay, nhất định phải một đòn trúng đích.