Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 92 : Tiệc vui

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Trương Khởi nho nhỏ vùi ở trong ngực hắn, càng không ngừng run rẩy. Cũng không biết là sợ hay là khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, dưới ánh

sáng đèn lồng ánh xạ ra tươi vô cùng.



Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng.



Có lẽ là nàng run run quá lợi hại khiến hắn không đành lòng, có lẽ là giờ

phút này nàng quá yêu mỹ khiến hắn sinh lòng thương tiếc.



Hắn cúi đầu xuống, dùng trán của mình dán lên cái trán của nàng, hoàn toàn dán

lên. Da thịt ấm áp, hô hấp hơi mạnh, liên tục không ngừng nối tiếp, theo da thịt của nàng gãi gãi trái tim của nàng.



Nàng rốt cuộc không còn run mạnh thế nữa.



Lúc này, mấy tiếng bước chân truyền đến, sau đó, mấy tỳ nữ kêu: "Quận Vương, đã bố trí thỏa đáng."



Một câu nói vang lên, Trương Khởi lại bắt đầu run lên.



Lan Lăng Vương không để ý tới nàng nữa, hắn ngẩng đầu lên, "Chuẩn bị tốt nước nóng chưa?"



"Đã chuẩn bị tốt."



"Lui ra đi."



"Vâng"



Trong tiếng bước chân của các tỳ nữ, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi, sải bước đi vào gian phòng.



Theo bước đi của hắn, trái tim củaTrương Khởi đập thình thịch càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh.



Nàng rất nóng, nóng đến sắp không thở được rồi.



Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra. Bên trong phòng có ánh đèn lồng đỏ sậm, chiếu các góc ấm áp.



Trương Khởi cảm thấy bên hông buông lỏng, bị hắn đặt ở trên đất.



Trước mặt nàng, là một thùng gỗ lớn nóng hổi, thùng này rất lớn, hoàn toàn có thể cho ba bốn người đồng thời ngâm mình ở trong đó. Nước trong thùng

nhộn nhạo, cánh hoa tung tóe. Trên bàn nhỏ cạnh thùng gỗ, là các loại

vật dụng như khăn lông, đồ rửa mặt xếp thành một hàng.



Trương Khởi chỉ nhìn sang, đầu liền rũ xuống tới trên ngực.



Hiện tại chân của nàng rất mềm, nếu không phải cố chống, nàng cảm thấy mình sẽ co quắp trên mặt đất.



Một hồi tiếng vang truyền đến, sau đó, một đôi chân thon dài xuất hiện tại trước mắt nàng.



Sau đó nữa, hai bàn tay to đưa đến trước mặt nàng. Khi chúng đụng phải váy

của nàng thì Trương Khởi trắng mặt run giọng nói: "Ta tự làm . . . ."



Âm thanh yếu ớt.



Sau một lát an tĩnh, cằm nàng đau nhói, là Lan Lăng Vương dùng ngón tay trỏ bưng mặt của nàng lên.



Có lẽ là trong phòng nóng hổi, có lẽ do đèn lồng đỏ sậm, có lẽ ánh trăng

từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng xuyên suốt đến vừa vặn, nàng nhìn thấy mắt

hắn sáng ngời thâm thúy, thấy được vẻ mặt đỏ thắm của hắn. . . . Thấy

được trong mắt hắn cất dấu vui mừng rực rỡ.



Hắn vốn tuyệt đại

phong hoa, lại còn vui vẻ, chuyên chú nhìn nàng, tia sáng kia thật có

thể đả thương người đời. Không biết tại sao, nhìn hắn như vậy, trong

lòng Trương Khởi cũng nổi lên sự vui sướng kỳ diệu. Hai má nàng ửng

hồng, thân thể run run không dứt, khoảnh khắc đó, từ hốt hoảng hoàn toàn chuyển sang mềm yếu.



Nàng cúi đầu xuống, nhưng mà lần này là thẹn thùng.



Tay ấm áp của hắn mơn trớn cổ của nàng, âm thanh trầm thấp giống như dây đàn, "A Khởi."



". . . . . Uhm."



"Nàng cam nguyện?"



Đây là lần thứ ba hắn hỏi câu này rồi. Trương Khởi không biết, hắn đã quyết định muốn nàng, tại sao lại vẫn kiên trì, lặp lại hỏi nàng những lời

này?



Môi nàng run rẩy, nhẹ nhàng, mềm mại nói: "Thân này cho lang quân, A Khởi cam tâm. . . . ." Nàng không cam lòng, nhưng nàng phải nói như vậy. Sau khi đi theo hắn, hắn chính là ông trời của nàng, tất cả

của nàng, nàng phải làm hắn vui lòng, nghênh hợp hắn, khiến hắn vui vẻ

hài lòng.



Trong phòng an tĩnh một hồi, âm thanh trầm thấp hơi ách của hắn truyền đến, "Ta biết nàng không cam."
Trương Khởi nghiêng đầu, nàng yếu ớt

nói: "Có gì hữu dụng đâu." Vốn chẳng có cái gì cả, không có sính lễ,

không có nghênh nạp, không có danh phận. . . . Không có gì cả, nói thế

nào trong sạch?



"Có gì hữu dụng đâu" mấy chữ đơn giản vừa phun ra, hắn đột nhiên mở mắt, liếc nàng một cái, hắn lại nhắm hai mắt lại.



Nàng rũ mắt, khăn lông phất qua cơ bụng mạnh mẽ của hắn như gió xuân, cuối cùng mềm mại hỏi: "Người... người có thê thất không?"



Hắn mở mắt ra.



Hai mắt sâu thẳm nhìn thẳng nàng, gương mặt tuyệt mỹ của hắn giống như một

tòa bạch ngọc điêu khắc, "Không có." Một nháy kia, nàng có cảm giác hắn

đang bật cười.



Cảm thấy Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nói nhỏ: "Ta nói, ta sẽ che chở nàng."



Trương Khởi cắn môi, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn lại nóng bỏng, vội vàng rụt vào trong nước.



Một cái tay nâng cằm của nàng lên.



Hắn chớp cũng không chớp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, đột nhiên đứng lên, theo tiếng bọt nước rào rào, hắn cúi người xuống, ôm lấy nàng, cất bước đi tới giường.



Đi tới trước giường, hắn buông nàng xuống, ra lệnh: "Lau khô cho ta."



Trương Khởi nhẹ đáp một tiếng, cầm khăn lông khô đặt bên cạnh giường lên lau

cho hắn. Mới lau hai cái, hắn đã không nhịn được đoạt khăn lông qua,

lung tung lau mấy cái, liền xoay thân thể của nàng qua, tỉ mỉ lau cho

nàng.



Ánhmắt hắn nhìn chằm chằm nàng, đặc biệt sáng ngời, đặc

biệt chuyên chú, động tác lau của hắn cực kỳ dịu dàng, cực kỳ cẩn thận,

giống như mượn động tác này, tỉ mỉ thưởng thức mỗi một tấc da thịt của

nàng.



Trương Khởi càng cúi đầu.



Đang lúc ấy thì, một loạt

tiếng bước chân truyền đến, tiếp, âm thanh của một người thị vệ từ bên

ngoài truyền đến, "Bẩm Quận Vương, trong phủ đại trùng tể đưa tới mười

mỹ cơ, nói là xin Quận Vương vui vẻ nhận."



Lúc này, môi cà tay

Lan Lăng Vương, đã đồng thời rơi vào trên nụ hoa của nàng. Hắn vừa hôn

vừa liếm, vừa dùng sức xoa nắn, mặc cho đôi nhũ như chim bồ câu của

thiếu nữ biến hóa ra các loại hình dáng dưới tay mình. Theo động tác của hắn, Trương Khởi cảm thấy mình đã vô pháp hô hấp, không cách nào suy

tư. Trong đầu nàng trống rỗng, đôi tay cũng bất tri bất giác ôm đầu của

hắn, đồng thời, vòng eo đã giãy dụa không thể kiềm chế, cọ qua như rắn,

chạm phải vật nóng của hắn.



. . . . Vừa động tình, bản năng đáng sợ của nàng liền lộ ra, nàng bắt đầu không tự chủ nghênh hợp hắn.



Nghe được lời nói của hộ vệ kia, Lan Lăng Vương tức giận thở hổn hển nói: "Đưa trở về"



"Nhưng đại trùng tể nói. . . . . ." Không đợi thị vệ kia dài dòng xong, hắn đã thô lỗ quát chói tai, "Câm miệng"



Thị vệ kia kinh hoảng.



Khi bên ngoài đang an tĩnh thì đột nhiên tiếng bước chân mãnh liệt "Bịch

bịch bịch" vang lên, chỉ nghe âm thanh mềm mại của Vũ Văn Nguyệt vang

dội truyền đến, "Quận Vương đang bận rộn gì? Sao lại không gặp khách?"

Nàng không xấu hổ kêu: "Quận Vương, A Nguyệt có thể đi vào gặp người một lát không?" Âm cuối kéo thật dài, nũng nịu đến khiến người run lập cập.



Âm thanh của nàng vừa dứt, âm thanh vang dội trực tiếp của Vũ Văn Thành

cũng truyền tới, "Ha ha, nào có lấy được mỹ nhân mà không vui mừng. Lan

Lăng Quận Vương chẳng lẽ xem thường Vũ Văn gia ta?"



Hai người

không mời mà vào, vừa xông vào viện liền sải bước đi về phía gian phòng

kia. Khi thị vệ bọn họ xếp thành một hàng, đẩy các thị vệ từ nước Tề đến ra bên ngoài thì Vũ Văn Thành nhìn về phía căn phòng lờ mờ, tràn đầy

ánh đỏ, nhìn về phía hai cái bóng dáng như ẩn như hiện trong phòng kia,

ánh mắt trầm xuống: vừa rãnh hắn liền chạy đến, vừa mới đến nửa đường,

liền nghe được người làm truyền lời, Lan Lăng Vương bảo người ta treo

đèn lồng ở các viện, chính là muốn nạp mỹ cơ. Hắn ra roi thúc ngựa, đuổi gấp, cuối cùng tới kịp thời. Nghe giọng điệu hiện tại của hắn, thật sự

là muốn tiến vào. . . . Gặp được một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc hiếm có

như thế, vào lúc này, cũng không thể để Cao Trường Cung bỏ mặc huynh

muội bọn họ, liền sải bước đi vào. Đảo mắt tiếng bước chân đã đến dưới

bậc thang.