Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 93 : Tiệc vui (2)

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Đúng lúc này Lan Lăng vương hạ giọng cất tiếng truyền lệnh: “Dương Thành Thụ đâu?”



Một thị vệ mang người tới ngăn cản huynh muội Vũ Văn lên tiếng: “Có thuộc hạ.”



“Ngăn bọn họ lại.”



Giọng Lan Lăng vương vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm, “Đường đường là Lan Lăng

Quận vương sứ giả nước Tề, bọn họ muốn tới thì tới, thật sự là không coi ai ra gì. Dẫn bọn họ đến cho Vũ Văn Hộ, ngược lại ta muốn xem Vũ Văn Hộ là có ý gì?”



Lời này hết sức nghiêm túc, hơn nữa hoàn toàn không nể

mặt mũi. Vốn dĩ thị vệ bên người Lan Lăng vương ai ai cũng là binh hùng

tướng mạnh, bọn họ liên tục lùi về sau chỉ là do ở nơi quê người, đối

phương lấy danh nghĩa đưa mỹ nhân tới, nên không biết xử lý thế nào

thôi.



Giờ phút này Lan Lăng vương vừa hạ lệnh mười mấy người liền đồng thanh lên tiếng: “Vâng.”



Sau khi vang lên tiếng trả lời, vù vù, kiếm ra khỏi vỏ, gươm sáng choang,

đèn lồng lay động, gió hiu hiu thổi, không ai ngờ trong nháy mắt hắn lại dùng binh đao đối xử như trên chiến trường.



Mặc kệ là Vũ Văn Nguyệt

hay Vũ Văn Thành, bởi vì cậy vào phụ thân nên tại Chu quốc đều là bọn họ lên tiếng kêu đánh kêu giết, từ trước đến nay chưa từng có ai dám phản

kháng. Tuy Lan Lăng vương là Quận vương ở nước khác nhưng trong mắt bọn

họ cũng quyền quý như ở bản địa. Vì vậy Vũ Văn Nguyệt chưa từng ra gặp

đã dám lấy danh nghĩa phụ thân đi cùng Vũ Văn Thành đến gặp hắn. Chính

là bọn họ nhốt Lan Lăng vương, rồi khi dễ, thì cũng chỉ là chuyện nhỏ…

Bọn họ thường xuyên làm chuyện nhỏ như vậy ở trong nước.



Bốn bề đều yên tĩnh.



Đao kiếm sắc lạnh sáng loang, bọn hộ vệ vô dụng hai huynh muội mang tới lui về sau từng bước. Đối phương chỉ tút kiếm, chưa hề nói một câu ác ý,

chưa hề khua tay nhưng khí thế và tinh lực như ngàn vạn quân mã đuổi

giết đủ khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.



Đơ một hồi, Vũ Văn Thành đến

mức tím mặt tím mày chịu đựng cơn giận, trầm giọng nói: “Lan Lăng Quận

vương thật nóng nảy, tại hạ chỉ muốn đến tặng mỹ nhân cho Quận vương,

ngài không nhận cũng không nói làm gì còn không duyên không cớ nhắm đến

chuyện binh đao?”



Vũ Văn Nguyệt tức giận đến nỗi khóc thút thít.



Trong phòng truyền ra tiếng Lan Lăng vương, vẫn khàn giọng bình thản khiến

lòng người yếu mềm như cũ: “Đến tặng mỹ nhân? Tặng mỹ nhân cũng xông tới tự tiện không để ý tới chủ nhân có bằng lòng nhận hay không sao? Thật

xin lỗi hai vị, Cao mỗ đang có chuyện vui cùng ái Cơ, không muốn tiếp

nhận ý tốt của hai vị.”



Hắn nhắc đến rồi quát lên: “Tiễn khách.”



Hắn đã nói thẳng như vậy bọn họ đâu còn mặt mũi nào ở lại. Vũ Văn Thành hết sức giận dữ, tức giận nói: “Được, ngươi được lắm Lan Lăng Quận vương,

không nghĩ ra ngươi cũng là một tên háo sắc.”



Tiếng hắn thét chói

tai, người trong phòng cũng mặc kệ. Ngược lại Dương Thành Thụ chờ mấy

thị vệ đi ra, cầm ngang đao kiếm trong tay, đồng thời quát lên: “Hai vị, mời!”



Lúc nói đao kiếm đã chuyển về hướng ngực bọn họ, ép hai huynh muội bọn họ không thể không lui về sau.



Vũ Văn Thành lui một bước lại một bước.



Hắn trừng mắt nhìn gian phòng tối mờ, hết sức không cam lòng.



Hắn là con trưởng Vũ Văn Hộ, cả thiên hạ, cả mỹ nhân trong thiên hạ này đều là của gia tộc Vũ Văn, Cao Trường Cung dựa vào cái gì có thể gặp được

Ái Cơ khó gặp trong ngàn vạn người?



Báu vật này vốn nên là của hắn.



Hắn bình tĩnh, muốn quát mắng, nhìn những ánh đao đang dần bước tới lại cảm thấy hơi khiếp đảm.



Vũ Văn Nguyệt bên cạnh lúc này đã khóc to. Nàng ta nức nở nói: “Trường

Cung, sao người có thể nói chuyện như vậy, tại sao có thể làm vậy?” Nàng ta nghĩ nàng ta đẹp hơn nữ nhân đê tiện kia rất nhiều, cũng cao quý hơn rất nhiều. Hơn nữa bọn họ vẫn còn đang bàn luận chuyện hôn sự, tại sao

hắn có thể bỏ mặc nàng ta chỉ vì một Cơ thiếp?



Thấy hai người không

chịu từ bỏ, Dương Thành Thụ giơ kiếm dài trong tay lên, suýt chút nữa

mũi kiếm xẹt ngang qua cổ huynh muội Vũ Văn. Mũi kiếm sắc bén lướt qua,

hai huynh muội sợ đến nỗi đột ngột lui về sau, sắc mặt tái nhợt, chân

mềm nhũn suýt chút nữa ngồi ngay tại chỗ. Thấy dáng vẻ nhếch nhác tán

loạn của bọn họ, Dương Thành Thụ cười ha hả, chúng người nước Tề cũng


Hắn áy náy nhìn nàng, trầm giọng nói: “Nàng vừa mới biết,

đáng nhẽ nên khống chế…” Nhưng hắn vừa dính lấy người nàng liền không

còn chút lý trí nào, sung sướng đến tận bây giờ.



Hắn không phải con

cháu nhà quan bình thường, càng không phải là người quyền quý, từ nhỏ đã khắc chế hai chữ nhẫn hòa, cũng đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn.



Nhưng hắn không nghĩ tới lần này hắn lại có thể điên cuồng từ đầu đến cuối

như vậy. Hắn cũng không suy nghĩ là nàng có chịu đựng được không, cũng

không chú ý tới than thể mình có chịu đựng được không.



Năm ngón tay xuyên qua từng lọn tóc của nàng, hắn khàn giọng nói: “A Khởi.”



“Ừm.” Giọng nói phát ra từ trong ngực hắn, dịu dàng như mèo.



Hắn khàn giọng nói: “Về sau, không thể để bất cứ nam nhân nào gần người nàng.” Hắn nâng cằm lên, giọng vừa khàn vừa trầm…



Chỉ cần gần nàng một chút, không nam nhân nào có thể buông tay.



Trương Khởi chớp chớp mắt, biết điều lên tiếng: “Ừ.”



Nàng để mặt trên lồng ngực hắn, trông như thê tử lắng nghe nhịp tim đang đập của hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng xoa nhẹ gương mặt tuấn mỹ của hắn, cảm thấy ngón tay ấm áp, nàng dịu dàng nói: “Trường Cung.”



“Ừ.”



“Nếu như ta mang thai thì phải làm sao?”



Giọng Lan Lăng vương thản nhiên, chuyện đương nhiên, “Sinh ra là được.” Hắn duỗi tay kéo nàng gần hơn.



Trương Khởi cắn môi, nàng rũ hai mí mắt xuống, nói nhỏ: “Thê tử người sẽ tức giận.”



“Sẽ không.”



Câu trả lời của hắn rất dứt khoát quả quyết.



Trương Khởi cắn môi, hai mắt đảo vòng, lúc này đầu ngón tay nàng đã thấm ướt,

ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện mình đã đặt ngón tay mình vào trong

miệng hắn từ lúc nào.



Lan Lăng vương hơi nhếch môi.



Khẽ cắn cắn

đầu ngón tay nàng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Khởi chôn thật

sâu vào trong ngực. Hắn há mồm khạc ngón út nàng ra, trầm giọng nói: “A

Khởi, tối qua… ta làm nàng bị thương rồi.”



Trương Khởi ngẩng đầu, nháy mắt nhỏ giọng nói: “Ta… ta không đau lắm.”



Đây đúng là việc kỳ quái, đáng nhẽ ra là rất đau nhưng nàng không cảm thấy

nàng khổ sở… Có lẽ than thể này sinh ra chính là để mang niềm yêu thích

đến cho nam nhân.



Nhận được câu trả lời của nàng, hô hấp Lan Lăng

vương biến đổi lớn. Cảm thấy hắn trương lớn, Trương Khởi lắp bắp nói:

“Ta… ta đói bụng…”



“Ta cũng đói bụng.” Hấn trầm giọng nói, ngồi thẳng người, ôm Trương Khởi một bên vừa đi về phía phòng bên vừa nói: “Đã cho người chuẩn bị nước nóng, chúng ta tắm rửa sơ qua rồi đi dùng cơm.”



Hắn đặt Trương Khởi vào trong thùng, mình cũng vọt vào bên trong. Hắn dùng

khăn lông lau cả tóc cả người nàng, im lặng một lúc khá lâu mới nhỏ

giọng nói: “Về sau ta sẽ khắc chế.”



Trương Khởi “Ừm.”



Nàng rũ mắt

xuống, nhìn những bọt nước đang vỡ tan trong nước, thầm nghĩ: đã trở

thành phụ nhân, không quay lại được, không quay lại được nữa rồi… Thế

gian này quanh đi quẩn lại đều đưa nàng vào con đường khó khăn như vậy

là thế nào?



Đúng lúc ấy thì bên ngoài truyền tới tiếng bẩm báo của

một thị vệ: “Quận vương, hoàng cung phái người tới thúc giục.” Dừng một

chút hắn lại nói: “Người tới nói Quận vương cần phải dẫn cả ái Cơ của

người theo.”



Lan Lăng vương lau qua loa cơ thể mình xong, thản nhiên

đứng lên, trầm giọng nói: “Đã biết.” Hắn biết phải mang theo, sao hắn có thể yên tâm để Trương Khởi ở lại đây một mình được?