Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 94 : Không nhìn thấu nàng

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Lan Lăng vương tắm cho Trương Khởi rồi đặt nàng xuống đất, hắn cầm lấy xiêm y chuẩn bị mặc cho nàng thì Trương Khởi đã nhận lấy. Sau cả đêm hoan

ái, mặt của nàng yếu ớt trắng nhợt, tay cầm xiêm áo hơi run lên



Hắn nhìn nàng một cái, tự mình mặc thường phục vào. Hắn đi ra phía sau

nàng, nhìn nàng khó khăn khom lưng, từng chút từng chút mặc xiêm áo vào.



Dù động tác mặc xiêm áo của Trương Khởi hơi chậm chạp, nhưng khi nàng làm

thật sự là cảnh đẹp ý vui. Đèn lồng chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của

tiểu cô tử mới vừa trở thành người phụ nữ thực sự, lông mi nàng run rẩy, in bóng ở bên cạnh



Gấp rút quá, cằm Trương Khởi đau xót là do Lan Lăng vương nâng mặt nàng lên.



Hắn tỉ mỉ nhìn nàng, đối diện với ánh mắt trong suốt cùng ngượng ngùng của

nàng nhỏ giọng nói: "Có mệt mỏi không?" Cần nghỉ ngơi hay không?



Trương Khởi cúi đầu ừ một tiếng, từ từ đi đến trước gương đồng, búi tóc dài

lên, khàn giọng nói: "Tất cả đều nghe theo Quận Vương."



Lan Lăng vương không nói thêm gì nữa.



Sau khi quan sát đánh giá Trương Khởi, liền hô: "Mang ít bánh ngọt lên."



"Vâng."



Cầm lấy điểm tâm rồi đặt chúng ở trong ngực Trương Khởi, Lan Lăng vương ôm Trương Khởi lên xoay người đi ra ngoài cửa.



Trương Khởi khẽ kêu: "Tóc của ta còn ướt." Còn chưa có búi lên.



Bước chân hắn vẫn không ngừng lại, "Không sao"



Lúc đi tới bên cạnh xe ngựa thì hắn quay đầu lại ra lệnh cho Dương Thụ Thành: "Đem theo hai mươi người."



"Vâng."



"Mang khăn che mặt ra đây."



"Vâng."



Hắn đưa tay đeo khăn che mặt cho Trương Khởi, rồi xoay người nhảy lên xe ngựa.



Xe ngựa từ từ đi về phía hoàng cung.



Trương Khởi dựa vào trong ngực Lan Lăng vương, nhấm nháp hai cái bánh ngọt, bẻ một miếng, nhẹ nhàng đút vào miệng hắn.



Hắn đang nhắm mắt suy nghĩ, cảm thấy bên môi mềm mềm, liền mở mắt ra.



Đối mặt với cặp mắt trong suốt của Trương Khởi, mị sắc còn lưu lại. Nàng đã ném mạng che mặt ở một bên, đang cầm bánh ngọt trong tay, đút vào miệng mình.



Hắn chưa bao giờ ăn những thứ này.



Nhưng thấy động tác của nàng tự nhiên như thế, thân mật như thế, bất tri bất giác mở miệng nuốt bánh ngọt vào.



Trương Khởi cúi đầu, đút một khối cho mình, sau đó lại nàng dựa hết cả người

vào lòng hắn, đưa tay phải ra, quyến luyến ôm lấy eo hắn. Trương Khởi y

như một con chó nhỏ đang cọ xát, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ngây

ngốc một lúc, lại đem một khối bánh ngọt đưa đến miệng hắn.



Lần này, hắn ngậm trúng tay của nàng.



Đối diện với ánh mắt quyến rũ của Trương Khởi, hắn nhỏ giọng nói: "Ta không thích ăn."



Trương Khởi trừng mắt nhìn, "Nhưng mà người đói bụng."



Hắn nghiêm túc nhìn nàng.



Nàng lại nháy mắt, tiếp tục đem bánh ngọt nhét vào miệng hắn. Cảm thấy môi
nàng, mưu đồ bất chính.



Bên trong cực kì an tĩnh, Trương Khởi cụp mắt xuống. Cũng không biết sao, Lan Lăng vương vẫn luôn mạnh mẽ, giờ

khắc này cũng không có ho một tiếng, hắn đang lẳng lặng nhìn nàng, chờ

nàng chống lại



Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, Vũ Văn Thành cười lạnh, vẻ mặt tên văn sĩ đắc ý hả hê, Trương Khởi rũ con

mắt, mềm mại nói: "Sẽ không....... Đại trủng tể mặc dù nhất ngôn cửu

đỉnh, nhưng hắn đã đắc tội với Quận Vương nước Tề, bây giờ lại đối với

sứ giả nước Trần như vậy, rất nguy hiểm, …sẽ làm cho hai nước Tề Trần

liên thủ”



Giọng nói mềm mại sợ hãi vang lên, lại làm cho mọi

người ngẩn ra, sưu sưu sưu, vô số đôi mắt nhìn nàng, không ai dám tin

tưởng, lời nói như vậy, lại phát ra từ miệng của tiểu cô tủ ngây thơ



Vũ Văn Thành biến sắc, hắn cười lạnh một tiếng đang muốn nói chuyện,

Trương Khởi nhu nhược, giống như vẫn sợ hãi mà nói: "Còn, còn nữa, kẻ sĩ nước Chu các ngươi, các đại thần sẽ không hỏi sao? Nếu là bọn họ biết

lang quân nhà đại trủng tể bởi vì một chút chuyện nhỏ, tùy ý lăng nhục

sứ giả láng giềng của hai nước, chỉ sợ cũng sẽ tức giận......."



Giọng nói của nàng, vừa mềm lại vừa non nớt, hoàn toàn không sức mạnh. Nhưng

lời nàng nói, tững chứ một, làm cho bốn phía xung quanh trở nên yên

tĩnh, không phát ra tiếng động



Tên văn sĩ kia trừng lờn mắt hoảng sợ, hắn không thể tin được, Trương Khởi có thể nói ra những lời như vậy.

Trong thời gian ngắn ngủi, có thể nghĩ tới những thứ này, có thể nói ra

những lời gần như uy hiếp, người nói những câu ấy, phải có tư duy nhanh nhẹn, và phán đoán chuẩn xác, chẳng lẽ là Lan Lăng vương lúc nói chuyện với nàng đã nói qua những lời tương tự như thế?



Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Vũ Văn Thành liền im

bặt, Trương Khởi bị mọi người nhìn chằm chằm, làm như càng nhát gan,

nàng càng thêm dựa sát vào Lan Lăng vương, thân thể nho nhỏ cũng rụt lại về phía sau hắn.



Bên trong cực kỳ yên tĩnh, bỗng nhiên Lan Lăng vương cất tiếng cười to lên



Hắn ít khi cười, còn cười lớn như vậy, cực kỳ hiếm thấy. Mọi người đồng

thời nhìn về phía hắn. gió cuồn cuộn nổi lên từ hắn bay ra, thổi lên áo

bào của hắn, Lan Lăng vương cười to, giống như thần tiên giữa đám người.



Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Lan Lăng vương dắt tay Trương Khởi, vừa đi vừa cười to, thản nhiên vượt qua đám người, chốc lát liền biến mất ở

trong tầm nhìn của bọn họ



Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, gương

mặt tuấn tú của Vũ Văn Thành xanh mét, Lan Lăng vương mặc dù không nói

ra một chữ, nhưng tiếng cười của hắn rõ ràng mang theo vẻ đắc ý và nhạo

bang. Hắn dám cười đắc ý như vậy, dám khinh bỉ mình như thế



Không cần nói cũng biết, những người Chu ở phía sau khiếp sợ tới mức nào.

Lan Lăng vương đi được một lúc, từ từ thu hồi nụ cười, hắn cúi đầu nhìn

về phía Trương Khởi. Nhìn chằm chằm nàng vẫn sợ hãi như cũ, hắn trầm

thấp nói: "A Khởi thật sự làm cho người ta phải nhìn nàng bằng cặp mắt

khác xưa”



Hắn tự tay nâng cằm của nàng, xem xét cẩn thận sắc mặt của nàng, khóe miệng cong lên, hắn khàn khàn nói: "Ta không hiểu A Khởi rồi....... Dường như cưng chiều nàng cũng kinh sợ, nhục nhã nàng cũng

sợ, hóa ra nàng đều nhìn thấu mọi việc, hiểu rõ trong lòng. Loại sợ hãi

này, cũng chỉ để được người ta thương tiếc".



Thấy lông mi Trương

Khởi không ngừng run lên, nghe lời của mình, trên mặt của nàng lộ ra vẻ

sợ hãi cùng xấu hổ, dường như đánh giá của mình, làm cho nàng vừa lo

lắng vừa vui mừng, một cái tiểu cô tử xáo trá ngụy trang đến ngay cả

mình cũng không nhận ra, cuối cùng Lan Lăng vương khẽ hừ một tiếng, bàn

tay nắm cổ tay nàng tăng thêm một phần sức lực. Nhưng nghe thấy Trương

Khởi kêu lên thì vội vàng thả lỏng ra.