Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 95 : Gặp lại Tiêu Mạc

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Hai người không coi ai ra gì, cứ như thế mà đi, Vũ Văn Thành thì giận tới cực điểm,



khuôn mặt hung ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lan Lăng vương, tay hắn nắm chặt, nghiến răng ken két.



Lúc này, một người thị vệ đi tới phía sau hắn, nhỏ giọng hỏi: "Lang quân,

sứ giả nước Trần còn đang bị ngăn ở đó, có cần hay không?" Để hù dọa

Trương Khởi, bọn họ mượn cớ, chặn sứ giả nước Trần đến dự yến hội ở cửa

cung một lúc lâu rồi



Vũ Văn Thành nghiêm mặt quát lên: "Cho bọn họ vào cung."



"Vâng"



Lan Lăng vương dắt Trương Khởi đi được vài bước, cảm thấy bước chân của nàng càng ngày càng khó khăn, liền bước chậm lại.



Hắn cúi đầu, nhìn hai chân của nàng, đi được một chút thì cau mày, sau đó ôm lấy nàng.



Trương Khởi cả kinh, khẽ hô một tiếng, con ngươi quyến rũ trong suốt lo lắng nói: "Như



thế này không được, không thể như thế này mà vào điện được đâu." Làm sao có chuyện ôm một nữ nhân vào trong cung điện chứ?



Lan Lăng vương cúi đầu nhìn nàng, nói: "Nàng cứ nghỉ ngơi một chút đi."



Cứ để cho hắn ôm mình như vậy, hắn không nghỉ ngơi một chút sao? Trương Khởi đỏ



mặt, nhỏ giọng nói: "Bọn họ sẽ giễu cợt ngươi."



Thấy hắn không thèm để ý, nàng khàn khàn nói: "Cho dù trở lại nước Tề, cũng sẽ có người mượn chuyện này mà đàm tiếu."



Lan Lăng vương chỉ là nhỏ giọng cười nói: "Cũng có thể". Hắn xoay người một cái, ôm



Trương Khởi hỏi một tên đại nội thị vệ: "Chỗ thay y phục ở đâu?"



"Xin Quận Vương đi theo tiểu nhân."



Nhờ có sự dẫn đường của tên thị vệ, hai người tới một chỗ có trang sức hoa

lệ, hương thơm dày đặc, khoát khoát tay nước phần, nước Trầm Hương, y

phục mới, đặc biệt là những thị nữ chuyên hầu hạ các quý chủ nhân thay y phục, hắn đặt Trương Khởi lên giường, rửa sạch tay, đứng ở trước mặt

nàng, chuẩn bị tháo thắt lưng cởi y phục cho nàng



Tay vừa mới

chạm vào, một đôi tay nhỏ bé đã chặn lại. Hắn ngẩng đầu, đối mặt với

gương mặt đỏ choét của Trương Khởi. Thấy Lan Lăng vương nhìn mình,

Trương Khởi ấp úng nói: "Ta tự làm."



Lan Lăng vương không miễn cưỡng, từ trong ngực móc ra một bình thuốc, "Dùng nhiều



một chút." Dứt lời, hắn bước thẳng đi ra ngoài.



Không ngờ hắn vẫn luôn mang thuốc theo bên người. Trương Khởi cúi đầu, xoa

thuốc lên nơi sưng đỏ (^ o^), rồi từng bước đi ra ngoài.



Ngoài cửa, Lan Lăng vương đang nhìn về phía chân trời xa xăm, đứng chắp tay, gió thổi


trách ta."



Không đợi nàng nói xong, Lan Lăng vương đã cất bước đi, hắn mặt không thay đổi thoáng



qua Vũ Văn Nguyệt, nàng vội vàng lớn tiếng kêu gọi, Trương Khởi nghe được

hắn nghiêm túc nói: "Tiểu nương tử, gừng trong tay ngươi rớt ra kìa".



Cái gì? Vũ Văn Nguyệt cả kinh, vội vàng đem tay phải mở ra, nhìn miếng gừng vẫn an ổn



trong tay, nàng bỗng dưng cứng đờ.



Không có ai bật cười, mặt Lan Lăng vương không chút thay đổi, Trương Khởi nhỏ nhắn



yếu ớt, mà ở sau lưng nàng đều là nữ nhi quyền quý phụ thuộc Vũ Văn gia, vì vậy, không có ai dám bật cười cả.



Nhưng trong nháy mắt, gương mặt Vũ Văn Nguyệt vừa xanh vừa trắng rồi lại chuyển



sang tím, nàng thật là không ngờ, giấu miếng gừng trong tay chấm mắt để

tranh thù đồng tình, lại bị người nàng muốn lấy lòng phát hiện.



Lan Lăng vương không để ý đến nàng ngây ngốc đứng như khúc gỗ, cực kỳ khó chịu Vũ Văn Nguyệt, cất bước bước vào đại điện.



Hơn nửa quan lại quyền quý đã tới, thấy Lan Lăng vương đi vào, tiếng ồn ào sôi nổi trong nháy mắt liền im bặt.



Vô số đôi mắt chuyển qua Lan Lăng vương, đồng thời chuyển sang Trương Khởi bên cạnh hắn.



Tối ngày hôm qua, Lan Lăng vương xung đột cùng huynh muội Vũ Văn Thành đã truyền khắp Trường An.



Cũng có rất nhiều ánh mắt liếc măt nhìn Lan Lăng vương sau đó lại nhìn về

phía Vũ Văn Hộ Trên mặt Vũ Văn Hộ không có chút biểu tình, hoàn toàn

không nhìn ra hỉ nộ.



Một nội thị bên người Tiểu hoàng đế Vũ Văn Ung, lại gần hắn nhỏ giọng nói: "Bệ hạ sai



lầm rồi, xem ra Cao Trường Cung chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi....... nước Tề, không đủ uy hiếp."



Vũ Văn Ung vẫn chăm chú nhìn Lan Lăng vương, một lát sau, trổ mã thiếu niên



nhỏ giọng mà nói ra: "Xem ra cô tử phương Nam đưa đến, đúng là một báu vật. Cao Trường Cung chỉ là một soái chủ tướng, háo sắc một chút cũng không có gì đáng ngại." Hắn vốn không phải một nhân vật trí dũng kiệt xuất.

Hắn cho dù có háo sắc hơn nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bản lãnh cầm

binh đánh giặc của hắn.



Lúc này, một thái giám đi tới ghé vào Vũ Văn Ung bên cạnh, nói thật nhỏ.



Nghe một lúc, hai mắt Vũ Văn Ung sáng lên, hắn quay đầu nhìn về phía Trương Khởi,



nhìn chằm chằm một lúc lâu, tỏ vẻ như tức giận nói: "Cái tên Cao Trường Cung này thật sự là phách lỗi, ngang ngược...... Đi xuống đi, chuyện này

tuyệt đối không được nhắc lại, tránh làm mất thể diện của A Thành."



Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Lan Lăng vương nắm tay Trương Khởi, ngồi xuống trên tháp kỹ - chỗ ngồi dành cho sứ giả