Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 96 : Lời tỏ tình của Trương Khởi
Ngày đăng: 04:27 20/04/20
Bữa tiệc thế này, nữ khách không thể nào đội mũ che mặt. Cho nên từ khi
bước vào trong điện thì Trương Khởi liền tháo cái mũ xuống, nàng cúi
đầu, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Lan Lăng Vương, diện mạo thân hình ẩn
dưới bóng dáng cao lớn của hắn.
Sau khi ngồi xuống, nàng cũng cúi đầu, để cho mình hoàn toàn đặt trong bóng ma của hắn. Nhưng như thế,
cũng không thiếu ánh mắt đánh giá nàng.
Tiếng ầm ĩ vẫn còn vang
lên, sứ giả nước Tề và nước Trần nối liền không dứt ngồi vào vị trí. Khi Tiêu Mạc, Vệ Công Trực, và Vũ Văn Thuần vào điện thì trong điện sáng
lên lần nữa, những quý nữ tuân mệnh tham gia tiệc, rốt cuộc dời ánh mắt
từ trên người Lan Lăng Vương đi, nhìn về phía sau lưng.
Lúc này,
ong ong mãnh liệt, là do huynh muội Vũ Văn tiến vào. Theo bọn họ đến
gần, một số con cháu quý tộc nước Chu cùng vây lại.
Trong quá trình này, thỉnh thoảng có người nhìn về phía Lan Lăng Vương.
Vũ Văn Thành bị mọi người vây vào giữa, sắc mặt vẫn xanh mét, hắn đẩy mọi người ra, sải bước đi về phía tiểu hoàng đế.
Đi tới trước người Hoàng đế, chỉ thấy hắn chắp tay thi lễ, cất cao giọng
nói: "Bệ hạ, thần nghe nói Lan Lăng Vương nước Tề văn võ song toàn, là
kỳ tài cái thế, trong các sứ giả nước Tề, cũng là nhân tài đông đúc.
Thuộc hạ thần cũng có mấy người tài ba, nguyện thử cao thấp một lần với
người nước Tề."
Âm thanh vang dội, mọi người trong điện nghe được rõ ràng.
Trong sự an tĩnh, tiểu hoàng đế gật đầu một cái, hắn còn chưa từng nói
chuyện, Vũ Văn Thành đã tự độngiđi về trước mấy bước, đi tới trong điện, chắp tay với Lan Lăng Vương, tươi cười rạng rỡ nói: "Lại không biết
Quận Vương có dám hay không?"
Hắn ngẩng đầu lên, cũng không đợi
Lan Lăng Vương đồng ý, đã chỉ vào Trương Khởi sau lưng hắn ra lệnh: "Cơ
thiếp này của Quận Vương, ta thấy rất là không tệ, không bằng lấy nàng
để đánh cuộc, như thế nào?"
Từ đầu tới đuôi, hắn đều tự chủ
trương, tiểu hoàng đế căn bản không có cơ hội mở miệng, Lan Lăng Vương
làm sứ giả, cũng không có cơ hội cự tuyệt nước Chu, thật xem là nhà của
Vũ Văn Hộ mà.
Sứ giả hai nước Tề Trần đồng thời nhìn về phía tiểu hoàng đế mới vừa kế vị.
Trên mặt tiểu hoàng đế mang theo nụ cười, lúc này, hắn lấy lòng nhìn Vũ Văn
Hộ, bộ dáng rất quen thuộc. Ngược lại mấy quan viên quyền quý nước Chu
trong điện, có một số trầm mặt, hoặc cúi đầu.
Vũ Văn Hộ híp cặp
mắt lại, trong đôi mắt nửa khép nửa mở có ánh sáng bắn ra bốn phía. Hắn
liếc mắt nhìn qua một bên, vừa lúc, một nội thị ở phương hướng kia liền
gật đầu, bày tỏ đã nhớ kỹ hết các quan viên quyền qu1y có vẻ mặt đồng
tình, hay oán giận đối với tiểu hoàng đế.
Vũ Văn Thành vẫn còn nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương, nhìn chằm chằm Trương Khởi.
Gương mặt tuấn tú âm trầm của hắn hiện ra nụ cười, nét mặt nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương, lộ vẻ hả hê, âm độc. . . . . Đây là địa bàn của hắn, chỉ
cũng có vẻ thật là tức cười bởi vì hắn tham sắc đẹp của ái cô người ta,
làm chuyện tiểu nhân, cậy mạnh cưỡng đoạt, mục đích hèn hạ, thủ đoạn lại không quang minh lỗi lạc, như vậy, thắng lợi lại có cái gì hả hê? Mấy
câu nói sỉ nhục này, liền khiến Vũ Văn Thành rơi vào tình cảnh nhếch
nhác. Sự chán ghét khinh thường đến từ tiểu cô này, thật như an tĩnh, vô cùng an tĩnh tát một cái lên mặt mỗi người Chu.
Vũ Văn Nguyệt giận đến cặp mắt bốc lửa, lại chỉ có thể nhìn phụ thân của nàng.
Trong một hồi an tĩnh tuyệt đối, chúng người Chu hai mặt nhìn nhau, bọn họ
không biết, có nên nhắc lại chuyện tỷ thí không? Hình như, tỷ thí hay
không đều không còn mặt mũi, sau đó tiểu hoàng đế ho khan mấy cái, cười
nói: "Được rồi, không nói việc này." Hắn giơ bình rượu lên, quơ quơ với
Lan Lăng Vương và Tiêu Mạc, nói: "Chuyện tranh đua này, cho tới bây giờ
đều tổn thương hòa khí, hai vị đều là khách quý đường xa mà đến. Thân là chủ nhân, không thể khiến khách quý tức giận. Người tới, đưa lên 100
lượng vàng, mười mỹ cơ cho hai vị sứ giả."
Trong tiếng vâng của
thái giám, tiểu hoàng đế cười híp mắt nói: "Chuyện tỷ thí, liền không
cần nói ra. Đến đây, uống rượu uống rượu." Dứt lời, hắn dẫn đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Theo tiểu hoàng đế dẫn đầu, mọi
người trong điện đều cười ra. Bọn họ vội vàng giơ bình rượu lên, đối ẩm
với hoàng đế. Trong khoảng thời gian ngắn, đại điện mới vừa giương cung
bạt kiếm, khôi phục náo nhiệt ồn ào náo động lần nữa.
Vũ Văn Hộ ngồi ở một bên trừng mắt lên, nhìn Vũ Văn Thành một cái, trầm mặt khẽ hừ.
Nội thị bên cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên trước, nhỏ giọng nói: "Cô tử này miệng lưỡi sắc bén quá, thật to gan lớn mật rồi."
Hắn đây là mượn cớ mắng Trương Khởi, muốn thay Vũ Văn Thành giải vây. Vũ
Văn Hộ nghiêm mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Hôm nay nếu
không phải bệ hạ giải vây thay hắn, lão phu thật không biết hắn làm sao
thoát khỏi khi bị một tiểu cô ép hắn và người của hắn á khẩu không trả
lời được, thật là một phế vật"
"Đại chủng tể bớt giận, đại chủng tể bớt giận"
Bên này ồn ào náo động, bên kia, Lan Lăng Vương ngồi lui thân thể về phía
sau, mắt hắn nhìn phía trước, trầm thấp nói: "A Khởi không sợ?"
Trương Khởi đảo tròng mắt, sợ? Khi sợ và nước mắt không có ích lợi gì, tại sao nàng phải sở? Nàng cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đến phụ thuộc vào Vũ Văn Thành, sao phải sợ hắn?
Thấy nàng không đáp, Lan Lăng
Vương nói nhỏ: "A Khởi và ta, nguyên là lưỡng tình tương duyệt, chàng
chàng thiếp thiếp sao?" Âm thanh nhẹ nhàng như dương cầm, hàm chứa sự
tươi đẹp nói không rõ.
Lông mi dày của Trương Khởi run run, nói
thật nhỏ, mềm nhũn, nhẹ nhàng, giống như mưa xuân xoay tròn trong gió
nhẹ: "Ta muốn cùng chàng hiểu nhau, cả đời không thay đổi."
Âm thanh của nàng rất nhẹ rất nhẹ, rất nhỏ rất nhỏ, giống như chỉ là cánh môi giật giật, giống như sợ Lan Lăng Vương nghe được.
Sau khi nói xong, nàng liền rũ mắt, lông mi thật dài rũ xuống hai cái bóng dưới ánh đèn.
Nàng biết, hắn nghe được, trong chớp nhoáng này, cái lưng thẳng tắp kia, hơi cứng ngắc, tay đặt ở bên chân, từ từ, gian nan mở ra, lại khép lại, ở
chỗ nàng không thấy được, bờ môi mím chặt lại thành một đường. . . . .