Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 97 : Tham muốn giữ lấy
Ngày đăng: 04:27 20/04/20
Trong tai Tiêu Mạc ông ông tác hưởng, một câu, "Thiếp thân và Lan Lăng Quận
Vương lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp." củaTrương Khởi
không biết vang vọng ở bên tai của hắn bao nhiêu lần.
Nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, không còn vẻ cười nói ung dung, một phó sứ khác nhỏ giọng kêu: "Tiêu Lang, Tiêu Lang?"
Gọi bốn năm tiếng, Tiêu Mạc mới quay đầu lại. Hắn nhìn sứ giả kia, khàn
khàn nói: "Cô tử này, thật biết giả bộ. . . . Lời nói cứ tựa như thật."
Âm thanh của hắn duy trì trầm tràm nghèn nghẹn, người sứ giả kia nghe
thấy không đầu không đuôi, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, thực không
hiểu lời này của hắn là có ý gì.
Tiêu Mạc vô tâm để ý tới, hắn
quay đầu, không chớp mắt nhìn về phía Trương Khởi ngồi ở nơi xa. Tối nay Trương Khởi khiến hắn cảm thấy thật xa lạ. Cho tới nay, nàng không phải là yếu đuối ẩn núp, khiến nam nhân muốn che chở bảo vệ sao? Hắn thật
không biết, nàng cũng có lúc miệng lưỡi bén nhọn, lời nói sắc bén, càng
làm cho hắn nghĩ không tới là, thời cơ nàng nói chuyện, tính toán ngôn
từ, đều chuẩn xác cẩn thận, mấy lời này, mặc dù tất cả mọi người đang
ngồi đều hiểu, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể nói, chỉ có nàng,
chỉ có nàng nói ra, mới có thể đạt tới hiệu quả như hiện tại, cô tử
trong thiên hạ không phải nên núp sau nam nhân sao?
Vũ Văn Thành
thở phì phò trở lại trên giường, vừa mới ngồi xuống, hắn liền thấy được
gương mặt không chút biểu tình của cha mình. Phụ thân của hắn, hắn vẫn
hiểu rõ, giờ phút này sắc mặt của Vũ Văn Hộ nhìn như bình thản, nhưng
hắn lại cảm thấy rõ ràng sự tức giận, nên sắc mặt Vũ Văn Thành trắng
bệch ra.
Nhìn sắc mặt hắn không ngừng biến ảo, một nội thị tới gần, nhỏ giọng nói: "Đại Lang quân, bình tĩnh chớ nóng"
Bốn chữ bình tĩnh chớ nóng vừa ra, sắc mặt Vũ Văn Thành càng trắng hơn. Hắn hiểu được, nội thị đang khuyến cáo hắn, bảo hắn kế tiếp an tĩnh một
chút, tận lực lấy bất biến ứng vạn biến, không thể lại chủ động sanh sự.
Bị Trương Khởi giễu cợt một phen như vậy, không khí trong điện cũng thay đổi, tất cả mọi người an tĩnh lại.
Tiểu hoàng đế lại đứng ra nói mấy câu nói, sau đó tiếng cổ nhạc vang lên, kỹ nữ xinh đẹp nhanh nhẹn tiến ra.
Như thường ngày, những kỹ nữ xinh đẹp này, bưng hộp đựng thức ăn rượu ngon, ngồi xổm xuống trước bàn con của từng quý nhân, sau đó, tay ngọc của họ dãn nhẹ, bưng rượu ngon, gắp thức ăn ngon, cẩn thận và kính cẩn đưa vào trong miệng quý nhân.
Loại mỹ cơ này, không chỉ là quyền quý
phái nam, dù trước mắt quý nữ cũng có. Nhiệm vụ của các nàng chính là
hầu hạ các quý nhân ăn cơm uống rượu.
Mà theo họ đến, các nam
nhân trong điện cũng tỉnh táo lại. Có một số đã uống vài ngụm rượu nên
độc trong mắt hắn.
Trương Khởi kéo màn xe xuống.
Vừa quay đầu, nàng liền thấy được Lan Lăng Vương. Đối diện mắt của nàng, Lan Lăng Vương trầm thấp hỏi "Ngươi cảm động?"
Trương Khởi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Uhm." Đúng, nàng cảm động, nàng chưa từng nghĩ tới, Tiêu Mạc sẽ bỏ ra ngàn lượng hoàng kim, mười con tuấn mã để
đánh cuộc nàng.
Nàng vẫn cho rằng, sự để ý của Tiêu Mạc dành cho
nàng, phải ở trong điều kiện không ảnh hưởng lợi ích của hắn. Nàng cũng
cho là, hắn không quan tâm nàng nghĩ như thế nào, hắn chỉ quan tâm hắn
thôi.
Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm nàng, "Có muốn trở lại bên cạnh hắn?"
Những lời này vừa rơi ra, hắn liền mím chặt môi, mà Trương Khởi, càng thêm
kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn về phía hắn. . . . Làm một cơ thiếp hắn
mạnh mẽ lấy về, hắn không nên hỏi nàng câu này. Lời này, có vẻ hắn thật
rất để ý Trương Khởi, thật giống như bởi vì nàng để ý Tiêu Mạc mà sinh
ra đố kỵ. Lan Lăng Vương quay đầu đi, gương mặt trầm lạnh, cao cao tại
thượng, giống như vừa rồi hắn không nói gì, dù nói rồi, cũng chỉ là trò
đùa. Ai xem là thật mới thực sự là buồn cười. Trương Khởi uốn éo người,
nàng để mình dựa sát hắn, đưa đôi tay ra, nghịch ngợm leo lên cổ của
hắn.
Nàng cười khanh khách, trong hai con ngươi sáng ngời nhìn
hắn chứa đựng ngượng ngùng và vui vẻ vô biên, thấy hắn vẫn trầm mặt,
nàng đột nhiên ưỡn thẳng lưng, dán mặt mình lên mặt của hắn, sau đó,
nàng dùng mặt của mình nhẹ nhàng cọ xát mặt của hắn, môi hồng mềm nhũn,
càng thêm có ý vô ý vuốt ve trên mặt hắn.
Khi hô hấp hòa tan vào
nhau, nàng mềm mại nói: "A Khởi chỉ không ngờ, có chút ngoài ý muốn
thôi. . . . . phu quân của A Khởi ở chỗ này đây." Nói tới chỗ này, khuôn mặt nàng đỏ lên, đưa môi hồng qua, dán môi mình lên môi của hắn, nàng
nghịch ngợm đưa rcái lưỡi a, vừa lặng lẽ vẽ bờ môi của hắn, vừa dùng sức gạt ra múi môi của hắn. Khi môi hắn hé ra một phần thì cái lưỡi thơm
tho của nàng thăm dò vào miệng của hắn, chơi đùa với đầu lưỡi của hắn.
Khi nụ hôn này sâu hơn, Trương Khởi dựa vào trong ngực hắn, mềm nhũn như
nước. Bất tri bất giác, Lan Lăng Vương ôm sát nàng, để nụ hôn này sâu
hơn.
Xe ngựa vững vàng chạy vào phủ sứ giả.