Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 98 : Hắn và nàng
Ngày đăng: 04:27 20/04/20
Lan Lăng vương ôm Trương Khởi nhảy xuống xe ngựa, đi tới hậu viện viện , hắn ra lệnh nói: "Chuẩn bị nước nóng”
"Vâng."
Một thùng nước nóng hổi được nâng đến, Lan Lăng vương nhìn về phía Trương Khởi, nói:
"Đi ngâm nước một chút, ta đi ra ngoài”. Dứt lời, hắn lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc, đặt vào tay của Trương Khởi, rồi xoay người đi ra
ngoài
Trương Khởi cúi đầu, nàng từ từ cởi xiêm áo ra, để cho cả người mình chìm trong nước nóng.
Quả nhiên, ngâm như vậy, vết sưng ở nơi ấy cũng giảm đau mấy phần
Sau khi ngâm nước thoải mái, Trương Khởi tự bôi thuốc cho mình, mặc thêm
xiêm áo, gọi tì nữ ở bên ngoài vào dọn dẹp một chút, nàng mới cất bước
đi về phía phòng ngủ
Trong phòng ngủ, Lan Lăng vương tóc đen xõa
xuống, mặc trên người trung y màu trắng mỏng, cổ áo nửa mở, bộ ngực rắn
chắc bạc màu ửng sáng dưới đèn đuốc. Chỗ quần dưới, đùi mạnh mẽ tráng
kiện, có hơn phân nửa bị lộ ra ngoài. Hắn không chú ý Trương Khởi đã
tiến vào, chỉ cúi đầu, dưới ánh nến lật xem quyển sách lụa
Hắn
xem hết sức nghiêm túc, đôi mày thanh tú nhíu lại hình ngọn núi, môi
mỏng mím chặt thành 1 đường. Đang lúc ấy, thì một cơn gió mát thổi qua,
ngọn gió thổi bay tóc mai của hắn, nhẹ nhàng thổi qua đôi mắt thâm thúy
thần bí, sóng mũi cao thẳng
Chân thực mà nói, mỗi một đường nét
trên gương mặt hắn, giống như một kiệt tác tỉ mỉ của trời xanh. Chói
mắt, đồng thời khiến người ta trầm mê, đột nhiên, Trương Khởi cảm thấy
ngực mình ngưa ngứa, nàng vội vã nghiêng đầu đi
Lúc này, một thanh âm trầm thấp truyền đến: “Đã tắm xong rồi?”
“Ân”
Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Trương Khởi, Lan Lăng vương cũng không quay đầu lại: “Ngủ đi, không cần phải hầu ta”
Trương Khởi nhìn giường to như vậy, môi giật giật, không có trả lời, chỉ đỏ mặt cúi đầu xuống
Dường như cảm giác được nàng im lặng quá mức, hắn buông sách lụa trong tay
xuống, trầm thấp nói: “Tối hôm nay, nàng biểu hiện tốt lắm”
Trương Khởi trừng mắt, ngẩng đầu nhìn về phía hắn
Hắn không có quay đầu, chỉ nhìn về phía trước, thanh âm trầm thấp giống như dây đàn bật lên trong đêm tối, gợi lên sự rung động sâu nhất trong lòng người: “Nàng khá lắm…Khá hơn so với trong tưởng tượng của ta”
Hắn nói nhỏ, nói đến đây lại nói: “Ngủ đi, ta còn có việc, phải thức một canh giờ nữa”
Trương Khởi ân một tiếng
Nàng nhìn hắn, nhìn thân hình cao lớn của hắn, thân hình gần gấp 2 lần nàng, nhìn đường nét sườn mặt của hắn không còn cách nào có thể diễn tả bằng
lời, trái tim của Trương Khởi, không chịu sự khống chế của nàng, nhảy
lên bịch bịch
…. Lan Lăng vương anh tuấn quá mức hoàn mỹ, hắn
cũng biết điểm này, cho nên hằng năm không thay đổi sắc mặt, bộ dáng
luôn lạnh lùng uy nghiêm, hơn nữa, ở trên chiến trường đã tôi luyện cho
hắn sát khí uy nghiêm lẫm liệt, cả người hết sức hoa mỹ, ngoài ra còn có mười phần uy sát
Vốn dĩ, xét về ngũ quan mà nói, hắn đã có một
không hai, huống chi, giữa nét hoa mỹ còn xen lẫn khí phách uy nghiêm,
cao quý?. Thỉnh thoảng nhìn nàng, Trương Khởi sẽ sinh lòng hoảng hốt,
đều cảm thấy, trên đời này, có thể có người không động tâm với nam nhân
này sao?. Sợ là không có!. Bỗng nhiên, nàng hơi sợ- sợ phải đến gần hắn
Nghĩ tới đây, Trương Khởi hạ mắt xuống
Từ từ, nàng đứng sau lưng hắn, giọng nói mềm mại rõ ràng: “Trường Cung”
Có lẽ trong giọng điệu của nàng có chút ái muội, khác hẳn với sự nghiêm túc bình thường, Lan Lăng vương thu hồi quyển sách lụa
Trương Khởi vẫn cúi đầu, nàng khẽ chào không ngóc đầu dậy, thanh âm run rẩy
nhỏ giọng nói: “Quận vương, nếu như có một ngày như vậy, chàng mệt mỏi,
chàng ghét bỏ ta, có thể đừng ban ta ra ngoài được không?”
Nàng
nghiêm túc nhìn sàn nhà đào mộc, thì thào nói: “A Khởi biết rất nhiều
thứ, đánh đàn, tấu sắt, thổi tiêu, thổi sáo, thư pháp, hội họa, thêu
thùa…Chuyện quốc gia đại sự, A Khởi cũng không phải người ngu ngốc, A
Dứt lời, thân thể chuyển một cái, liền vội vàng chạy vào trong viện.
Mới vừa chạy đến cửa viện, một hồi tiếng bước chân chỉnh tề có lực truyền đến. Trương Khởi quay đầu lại.
Lần này, nàng nhất thời ngây người.
Chỉ thấy ngoài mấy chục bước, Lan Lăng Vương mặc quần áo đen, đang nhìn
nàng chằm chằm. Mà ở sau lưng Lan Lăng Vương, là trăm kỵ sĩ mặc áo giáp
đen, lần thứ hai xuất hiện trước mặt nàng.
Lan Lăng Vương liếc Trương Khởi một cái, quay đầu lại ra lệnh: "Vào phủ"
"Vâng"
Trăm kỵ sĩ đồng thời chuyển động, mang theo bụi mù cuồn cuộn và khí thế ngất trời, bọn họ đang chạy đến cửa chính chỗ Trương Khởi.
Trong
tiếng vó ngựa ùn ùn, Trương Khởi bị chấn đến trái tim đập loạn thìnth
hịch, nàng không tự chủ được lui về phía sau từng bước một.
Đang lúc này, Lan Lăng Vương vọt tới trước mặt.
Đang lúc Trương Khởi cho rằng hắn sẽ mang theo chúng kỵ sĩ xông mà vào thì
hắn đột nhiên khom lưng, đưa tay chụp tới, vịn eo của Trương Khởi, sau
một hồi trời đất quay cuồng, đảo mắt liền đặt nàng trước ngựa.
Trong tiếng vó ngựa ùn ùn, hắn ôm Trương Khởi, mang theo chúng kỵ sĩ, đi vào phủ sứ giả.
Trăm kỵ sĩ mặc giáp vừa vào viện, không gian vắng vẻ lập tức trở nên chật
chội. Bất tri bất giác, người trong sân đều nín thở, cúi đầu, lui về
phía sau từng bước một.
Lan Lăng Vương dẫn theo trăm kỵ sĩ xông vào viện của mình.
Tung người xuống ngựa, hắn thuần thục ôm Trương Khởi, quay đầu lại ra lệnh: "Từ giờ trở đi, các ngươi liền ở đây."
"Vâng."
Trăm người mạnh mẽ, tiếng trả lời đầy sát khí đồng thời vang lên, dù Trương
Khởi to gan, thì lúc này cũng cho bị sợ đến khẽ run rẩy, Lan Lăng Vương
cúi đầu nhìn nàng một cái, tiếp tục ra lệnh: "Bảo vệ nàng ấy cho tốt"
"Vâng"
Lan Lăng Vương cất bước phòng nghỉ.
Cho đến khi hắn đi vào phòng ngủ, để Trương Khởi dưới đất, Trương Khởi mới
đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn mới vừa nói, nàng trong câu "Bảo vệ nàng ấy
cho tốt" mà ngài ấy vừa nói là mình à?
Ngài ấy muốn trăm kỵ sĩ bảo vệ mình?
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi cũng ngây dại.
Sau khi nghe A Lục thuật lại, nàng lập tức hiểu tính nghiêm trọng của sự
việc. Lời tối qua nàng nói, bị người có lòng lợi dụng, mượn lời nói của
nàng khơi lên xung đột giữa gia tộc lớn nước Chu với hoàng thất Ti Tiên, nàng bị người ta cứng rắn đẩy tới đầu sóng ngọn gió.
Nhưng nàng
không nờ, Lan Lăng Vương cũng biết chuyện này, còn dẫn trăm tên kỵ sĩ
của hắn tới phủ Sứ giả, dùng để bảo vệ một phụ nhân như nàng, một cơ
thiếp mà có thể tiện tay vứt bỏ, chỉ như trâu ngựa mà thôi, lại bị hắn
phái trăm tên kỵ sĩ, đột nhiên Trương Khởi cảm thấy ngực xông ra một
dòng nước ấm khó có thể hình dung.
Nàng lặng lẽ ngước mắt.
Nhìn Lan Lăng Vương đang nâng quyển sách lụa, cầm bội kiếm cắm vào bên hông
đưa lưng về phía mình, môi Trương Khởi động động, nói thật nhỏ: "Trường
Cung."
Nàng bước nhẹ đi tới phía sau hắn, đưa ra hai cánh tay
muốn ôm hông của hắn, đồng thời, trong miệng áy náy nói: "Trường Cung,
đa tạ chàng. . . . . ."
Lan Lăng Vương bước ra một bước, hắn
tránh cái ôm của nàng, lạnh lùng, cũng không quay đầu lại nói: "Ngươi là phụ nhân của ta, nếu như ngươi gặp chuyện không may, ta không có mặt
mũi gì"
Cứng ngắc bỏ lại câu này, hắn xoay người lướt qua Trương Khởi đi ra ngoài.