Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 99 : Trương Khởi tuyệt mỹ

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Lan Lăng vương đi tới cửa, tay vừa mới chạm đến tay cầm cánh cửa, đột

nhiên Trương Khởi bước lên một bước, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của

hắn không rời



Thắt lưng đột ngột bị tay nhỏ bé, mềm mại ôm lấy,

được thân thể mềm mại thơm mát dán chặt sau lưng, Lan Lăng vương không

khỏi cứng đờ. Từ từ, tay hắn buông khỏi tay nắm cửa, quay đầu lại



Hắn cúi đầu nhìn Trương Khởi đang dựa vào trên người mình, khóe miệng hắn

không chịu khống chế hơi nhếch lên. Nhưng trong nháy mắt, hắn lại thu

hồi biểu cảm, mặt không chút thay đổi, tách ngón tay nàng ra, qua một

hồi lâu hắn mới nói: “Bên ngoài rất loạn,…Vũ Văn Thành kia, sợ là sẽ ra

tay với nàng”



Đêm qua, Trương Khởi hung hăng tát vào mặt của Vũ

Văn Thành. Với thân phận của hắn, bị một người phụ nữ làm nhục nhã như

thế, sợ là đời này chỉ có mình nàng



Huống hồ, hôm nay tin đồn

còn nổi lên bốn phía, liên quan đến quốc gia đại sự, phụ nữ lúc nào cũng phải chịu thiệt thòi, may là hắn đã chuẩn bị đẩy đủ, lại có thân phận

sứ giả, cũng không sợ người Chu bọn họ dám làm gì



Thấy Trương

Khởi vẫn còn lưu luyến chôn mặt ở trong quần áo của mình, hắn do dự một

chút, vươn tay xoa lên mái tóc của nàng: “Thân thể đã khỏe chưa?. Ngủ

thêm một chút nữa đi”



Trương Khởi ở trong lòng hắn lắc đầu, cất tiếng nói: “Chưa từng có người che chở ta như vậy…Trường Cung, cảm ơn chàng”



Khi ở phủ đệ Trương thị ở Kiến Khang, nàng mặc cho Trương Cẩm Hoặc xúc

phạm, bởi vì nàng ta là chủ tử chính thức của Trương phủ, cảm giác giống như trời muốn sụp xuống, bởi vì không có ai sẽ che chở cho nàng. Mặc dù là Tiêu Mạc, cũng không thể…Hắn có quá nhiều nỗi lo lắng, muốn bảo vệ,

cũng không thể bảo vệ ở ngoài sáng, chỉ có thể bất động thanh sắc can

thiệp một hai lần



Như Lan Lăng vương vậy, cho dù lúc hắn tức giận, cũng phái tâm phúc Trọng Khải, coi nàng như một chủ tử, bảo vệ nàng chu toàn



Loại cảm giác không bị xem giống như hàng hóa, đồ chơi, trâu ngựa, thật là tốt!



Thanh âm của Trương Khởi khàn khàn, còn mang theo chút hờn dỗi, chân thật

hoang phí, lại mềm mại rõ ràng, khiến cho người ta rung động đến tận tim



Lan Lăng vương cúi đầu



Hắn tỉ mỉ nhìn nàng một hồi lâu. Hắn lạnh mặt, cúi đầu trầm giọng nói: “Sau này, những lời, “hắn và ta

lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp, hắn là lang quân của

ta” không được tùy tiện nói nữa”



Tiếng nói của hắn thật nặng nề




Ánh mắt của nàng quét qua tiếng ồn ào vừa mới vang lên, sau đó đảo qua nhóm người Chu đang vây xem, Trương Khởi cười đến xán lạn



Nụ cười này, mê hoặc hoa mỹ như vậy, giống như hoa đào sáng rực, trong nháy mắt nở rộ



Nhìn thấy ánh mắt si mê của mọi người, Trương Khởi hất cằm lên, kiêu ngạo,

lộng lẫy nói: “Chư vị đường đường đều là đàn ông nước Chu, đối phó một

phụ nhân yếu đuối như ta, hành vi giống như một tiểu nhân vậy”



Nàng xoay người, lưu lại bóng dáng xinh đẹp vô hạn, ống tay áo tung bay, mọi người nghe thanh âm ngọt ngào, êm tai, nhẹ nhàng theo gió mà truyền

đến: “Thật là buồn cười”



Cửa chính két một tiếng, đóng lại lần

nữa, bóng dáng kiêu ngạo, hoa mỹ kia biến mất phía sau cánh cửa, chỉ để

lại một câu: “Thật buồn cười” dư âm lượn lờ, lãnh trào



Bất tri bất giác, sắc mặt những người Chu trắng xanh đan xen, chật vật loạn cả lên



Cũng phải, bọn họ đường đường là đàn ông, cư nhiên lại lợi dụng một phụ nhân như vậy, còn chuẩn bị tấn công nàng, quả thật không quang minh lỗi lạc

chút nào



Bị một nữ nhân như vậy nhạo bang, vốn có thể làm cho

người ta chật vật không dậy nổi, huống hồ mỹ nhân còn là một tuyệt thế

giai nhân?. Vả lại, khí thế của giai nhân tao nhã, một cái giơ tay nhấc

chân cũng hớp hồn đám vương tôn công tử. Trong khoảng thời gian ngắn,

khuôn mặt những người Chu đỏ lên, rốt cuộc cũng ở không được, Vũ Văn

Thành còn đang suy nghĩ, cười lạnh, thì thiếu niên đứng ở bên cạnh hắn,

còn có vài đứa con nhà thế gia đứng nhìn lén xa xa, đã biến mất hơn phân nửa



Trong đám công tử nhà thế gia yên lặng rời khỏi, ánh mắt của Lô Tuấn liếc nhìn một người



Ngay sau đó xe ngựa của hắn lập tức tới gần người nọ



Đi đến bên người thiếu niên đang ngây ngốc đến xuất thần, Lô Tuấn giơ tay

vái chào, miệng giật giật, cuối cùng vẫn tự giễu cười khổ: “Thảo nào

Tiêu lang lại một lòng hướng về nàng”



Tiêu Mạc không hề chớp mắt nhìn cửa chính đã khép chặt, nghe vậy quay đầu lại, hắn lắc đầu, thấp

giọng nói: “Hôm nay ta cũng mới biết…”



Hôm nay mới biết nàng lớn gan như vậy, xinh đẹp như vậy, xinh đẹp hơn nhiều tiểu thư con vợ cả ở

nước Trần, hôm nay mới biết nàng đẹp như thế, vẻ đẹp khiến người khác

kinh ngạc



Rõ ràng, nàng chỉ mới rời khỏi hắn mấy ngày, tại sao

lại giống như một đời?. Trong lúc lơ đãng, long trời lở đất, ruộng dâu

biến thành biển xanh?