Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 100 :

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Đến lúc mọi người tan hết, Lan Lăng vương mới đè ép mũ che mặt, nhảy xuống xe ngựa, đi tới ngoài cửa lớn



Nhìn thấy hắn qua đây, bọn người hầu còn đang nói chuyện phiếm bên ngoài vội vã kéo cửa chính, đón hắn đi vào trong



Lan Lăng vương tự ý đi về phía nội viện



Bên trong nội viện, Trương Khởi đang đứng dưới tàng cây bạch dương, nàng

cúi đầu, xiêm y màu hồng đào tung bay trong gió, nhìn nàng vẫn không

nhúc nhích đến xuất thần, bước chân của Lan Lăng vương dừng lại một chút



Hắn từ từ đi đến phía sau lưng nàng



Thiếu nữ trước mặt, thắt lưng không đầy một nắm tay, tóc đen như mực dài đến eo, dưới ánh

mặt trời phát ra ánh sáng. Bàn tay hắn vươn đến giữa không trung lại

dừng lại một lát



Thu 2 tay lại, hắn nhìn về phía nàng, thấp giọng gọi: “A Khởi”



Đột nhiên nghe được giọng nói của hắn, Trương Khởi giật mình tỉnh lại, nàng vội vàng xoay người, ngửa đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lan Lăng

vương, con ngươi xinh đẹp sáng lấp lánh: “Trường Cung, chàng đã về rồi?”



Nàng bước đến, nghiêm mặt tỉ mỉ nhìn hắn một hồi, vươn tay,

dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi còn đọng lại trên trán của hắn.

Động tác của nàng dịu dàng như vậy, ánh mắt long lanh vui vẻ, khi nàng

đến gần hắn, tỏa ra hương thơm mê người



Vừa rồi trước mặt mấy

nghìn người, lời nói cử chỉ của thiếu nữ đều lộ vẻ cao quý, ưu nhã,

nhưng vừa nhìn thấy hắn, nàng liền biến thành cô gái nhỏ



Một

tiểu nữ nhân tuyệt mỹ, lại giàu tình cảm, lại giả bộ lương thiện, sợ là

tất cả đàn ông đều trúng phải ma chưởng của nàng đi?



Trương Khởi tinh tế lau đi mồ hôi trên mặt hắn, sau khi lau xong nàng ngửa mặt nhìn hắn. ôn nhu như nước kêu:



“Trường Cung”



Nàng vươn tay ôm eo của hắn, áp mặt ở trong lồng ngực của hắn, mềm mại mà mị hoặc nói:



“Chàng đừng giận ta”



Giọng nói mềm mại như vậy, ai oán thầm kín tuôn ra, làm cho người ta thấm đến tận xương cốt



Lan Lăng vương thầm than một tiếng, hắn vươn cánh tay, ôm đáp lại nàng



Cúi đầu, nhìn Trương Khởi khóe môi hiện lên tươi cười, hắn khàn khàn nói: “Được”



Lan Lăng vương nhìn nàng chằm chằm, đối diện với đôi mắt to của Trương

Khởi, hắn khàn khàn nói: “Chuyện tối hôm qua nàng nói, ta nhận lời”



Chuyện cầu xin tối hôm qua?


Chỉ chốc lát, tiếng bước chân đã dừng ở ngoài cửa, một thanh âm lớn tuổi vang lên: “Quận vương”



“Chuyện gì?”



“Hà Nam vương dẫn Thu công chúa đến nước Chu, ngày mai sẽ vào thành Trường An”



Tay ôm Trương Khởi nhẹ nới lỏng, hắn xoay người, nhíu mày hỏi: “Trong nước đã xảy ra chuyện gì?”



“12 ngày trước, Thái hoàng thái hậu hạ lệnh phế Cao Ân làm Tế Nam vương,

Cao Diễn Tức lên ngôi ở Tấn Dương, thay đổi niên hiệu thành Hoàng Kiến.

Thuộc hạ cho rằng, lần này Hà Nam vương đến là muốn mời người nước Chu

tham gia lễ đăng cơ của tân đế nước ta”



Tin tức này đối với Lan Lăng vương mà nói là một tin tốt lành. Hắn mỉm cười nói: “Ta biết rồi”



Sau khi người nọ lui ra, Lan Lăng vương buông Trương Khởi ra, mở sách lụa ra, hắn vội vàng viết cái gì đó



Bận rộn một hồi, sau nửa canh giờ, hắn quay đầu lại thấy Trương Khởi còn

đứng ở bên cạnh, chỉ là ánh mắt nhìn màn cửa sổ đến ngơ ngác, dĩ nhiên

đã xuất thần, hắn không khỏi hỏi:



“Đang nghĩ gì vậy?”



Trương Khởi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng theo phản xạ nở nụ cười, nhưng

sau đó lại thấp giọng nói: “Chúng ta sắp trở về Tề quốc sao?”



Mặc dù nàng cười rất rực rỡ, nhưng vẫn không che giấu được hoảng loạn, Lan Lăng vương nhìn nàng chằm chằm, dịu dàng nói:



“Ân”



Dừng một chút, hắn nhẹ nhàng trấn an:



“Không cần lo lắng”



Nàng tò mò nhìn hắn, hỏi: “Thu công chúa là ai?”



“Thu công chúa?” Hắn không hiểu vì sao Trương Khởi lại nhắc đến nàng ta, Lan Lăng vương mày cau lại



Trương Khởi mím môi, lặng lẽ cười: “Chuyện đi sứ đến ngoại quốc, nàng chỉ là

một công chúa, nếu không phải có chuyện gì, nàng cũng sẽ không đến”



Lan Lăng vương liếc nhìn về phía nàng, lắc đầu nói: “Nàng suy nghĩ quá cẩn

thận rồi, có thể nàng ấy đến đây chơi” Nói tới đây, hắn nhìn về phía

đồng hồ cát hơi nghiêng:



“Buổi trưa, nàng ngủ thêm một chút đi”



Trương Khởi ân một tiếng



Lan Lăng vương cất bước đi ra ngoài, vừa nắm lấy tay cầm cửa, không biết

hắn nghĩ đến cái gì đột nhiên quay đầu, nhìn Trương Khởi, môi hắn giật

giật, cuối cùng cũng không nói gì, mà chỉ đi ra ngoài