[Cao Gia Phong Vân] Phong Lưu Họa Sư Phúc Diện Sửu Nam

Chương 1 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Cao gia ở Tô Châu, là gia tộc nổi tiếng nhất, có phóng đãng thành tính, lại tuấn dật vô cùng, võ công kì giai của lão đại Cao gia có lạnh lùng thành tính, cũng là thương nhất long đầu võ lâm chí tôn của lão Nhị Cao gia cũng có thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không thích hiện thân trong võ lâm của lão tam Cao gia vậy càng không thể không đề cập đến lão tứ Cao gia Cao Dật Ngọc, đệ nhất bài danh trong lòng chúng mĩ nữ.



Cao Dật Ngọc, người cũng như tên, y là nhân vật như ngọc thạch mài dũa tinh tế, tuy rằng không có võ công thâm hậu cùng tri thức dược học của lão đại Cao Dật Vân, cũng không có vẻ ngoài tuấn mị vô cùng của hắn, nhưng nghe nói nữ tử nào được hắn liếc mắt một cái, tất cả đều cam tâm gả cho y, chỉ cầu Cao Dật Ngọc âu yếm. Y đối với nữ nhân có phần khó nói là mị hay là dụ hoặc, điều này khiến y trong mọi tình huống đều thuận lợi, cũng tạo nên cá tính phong lưu của y.



Cao Dật Ngọc cũng không có tài thương nghiệp cùng kỹ năng đổi trắng thành đen của lão nhị Cao Dật Hiên, nhưng ở trong lòng các vị mỹ nữ, được lão tứ Cao Dật Ngọc liếc mắt âu yếm, còn hơn bạc triệu của lão nhị, chỉ vì lão nhị Cao gia tính tình lạnh băng, được hắn coi trọng mà liếc mắt một cái, cũng sẽ làm người ta không khỏi không run lẩy bẩy, cho nên không có nữ nhân nào nguyện gả cho hắn.



Mà tài năng của lão tứ Cao gia trước mặt chúng mỹ nữ rất được hoan nghênh, tài năng phi phàm trong triệu người.



Y là họa sĩ nổi danh nhất thế gian.



Kể đến cái tên Cao Dật Ngọc, chỉ cần là mỹ nữ, nhất định đều kinh thanh tiêm khiếu, bởi Cao Dật Ngọc nổi danh với tranh họa mỹ nhân, chỉ cần được lọt vào mắt của y, để cho y họa một bức tranh, liền có thể đứng vào một trong mười đại mỹ nữ thế gian, cho nên nữ nhân được y họa tranh đều thấy rất quang vinh.



Nhưng tính tình y rất nghệ sĩ, nếu là mỹ nữ không đẹp mắt, dù cho có lấy dao kề cổ y muốn y họa tranh, y cũng không vẽ. Đến cả tần phi vi lệ của Hoàng thượng, nàng cầu Cao Dật Ngọc họa tranh, thế nhưng y lại coi là dung tục, làm sao cũng không chịu họa, còn chút nữa rước họa sát thân, nhưng y vẫn làm theo ý mình.



Nhưng nếu nghe nói ở đâu có mỹ nữ, mặc kệ là trộm là đoạt là lừa, y thế nào cũng phải nhìn thấy mặt của mỹ nữ kia cho được, tuy thủ đoạn rất bất nhập lưu, nhưng cũng khiến người ta không thể không khâm phục y vì vẽ tranh mà si mê như thế.



Tuy y nổi tiếng khó chơi, nhưng dám trêu hắn cũng rất ít. Mặc dù Cao Dật Ngọc nổi tiếng thế gian này với tài vẽ tranh, nhưng y cũng không phải họa sĩ tầm thường, võ công của y cao, lại có thể đánh chết Nam Phương *** tặc võ công cao cường chuyên môn gian *** mỹ nữ.



Quan phủ tìm nhiều người tận lực truy bắt, truy ba năm mà vẫn không bắt được Nam Phương *** tặc, mà ngay cả Bạch đạo trưởng của nhất chân đạo nhân tiếng tăm lừng lẫy nhất cũng chết dưới tay của Nam Phương *** tặc, cho nên ngày càng ít người dám đi bắt tên *** tặc này, chỉ e lần sau ngươi chết sẽ là mình.



Cao Dật Ngọc yêu thích tranh mỹ nữ, đương nhiên càng đau thương luyến tiếc mỹ nữ, y tự mình thiết kế bẫy, chính tay đâm tên Nam Phương *** tặc này. Chốn giang hồ đồn đãi y dùng cách giết rất dã man, khiến cho toàn thân *** tặc toàn là máu, đơn giản là y cho rằng nữ nhân phải được yêu thương, không nên bị hủy hoại, cho nên gặp hạng *** tặc hái hoa, y liền không khống chế được mình.



Vì Cao Dật Ngọc dùng thủ pháp hung ác như thế với tặc hái hoa, cho nên trong khoảng thời gian, tặc hái hoa thấy thế mà trốn hết, cũng không dám làm điều xằng bậy, thanh danh của Cao Dật Ngọc lên như diều gặp gió, mỹ nữ xinh đẹp, thiếu nữ thanh thuần, tiểu cô nương đáng yêu, nếu có hỏi các nàng muốn gả cho ai, các nàng nhất định đều trả lời: “Họa sĩ đệ nhất thiên hạ Cao Dật Ngọc.”



Cao Dật Ngọc yêu thích mỹ nữ, quý trọng mỹ nữ, yêu thương mỹ nữ, cho nên diễm ngộ của hắn, tai tiếng đã theo y từ hơn mười tuổi đến này cũng không dứt, nhưng Cao Dật Ngọc chưa nói ai là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, nếu hỏi hắn vấn đề này, Cao Dật Ngọc chỉ mĩm cười trả lời: “Các vị mỹ nữ đều tốt, đều là mỹ nữ đệ nhất.”



Nhưng cũng có lời đồn thế này, kỳ thật Cao Dật Ngọc luôn tìm kiếm mỹ nữ đệ nhất trong lòng mình, gọt giũa họa kỹ chính mình, chỉ tiếc không có vị mỹ nữ này, cho nên họa kỹ của Cao Dật Ngọc vĩnh viễn không đạt tới cảnh giới mà mình muốn.



Vị trí mỹ nữ đệ nhất thiên hạ vẫn còn trống, ít nhiều mỹ nữ thế gian này đều muốn có được danh hiệu này, chỉ tiếc giám định mỹ nữ của Cao Dật Ngọc, chưa bao giờ nói ai là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, nói cách khác tính tới hiện giờ, Cao Dật Ngọc chưa nhìn thấy mỹ nữ nào khiến y hài lòng nhất.



Tuy Cao Dật Ngọc yêu thích mỹ nhân, nhưng đối với nam nhân liền tỏ ra khó chịu, cho nên yêu cầu y hỗ trợ, nhất định phải qua nữ nhân, bởi từ trước đến nay y không thích nói chuyện cùng nam nhân, nếu để cho nam nhân cùng Cao Dật Ngọc bàn chuyện, điều đó chắn chắc sẽ có kết quả là mũi chạm đất.



Chỗ nào có mỹ nữ, chỗ đó có Cao Dật Ngọc, nơi mỹ nữ dễ tìm nhất, nhiều nhất là thanh lâu.



Một mùi son phấn ngập tràn không khí, mỹ nữ y sam hờ hững tựa nhẹ trên giường, dung mạo quyến rũ, khóe miệng còn mang theo lúm đồng tiền câu người, lúm đồng tiền này hiển nhiên đúng là đang ẩn hiện trên tranh của công tử trẻ tuổi.



Vị công tử trẻ tuổi này ngọc thụ lâm phong, diện mạo vô cùng tuấn mỹ, trên mặt lại lấm tấm mồ hôi, nhìn chằm chằm vào làn giấy trước mặt chăm chú vẽ tranh, bức tranh chính là mỹ nhân nghiêng người dựa vào giường.
Còn chưa kịp nói gì, tay của đối phương hơi hơi uốn éo, tay trái của Cao Dật Ngọc lập tức trật khớp, tuy rằng y không có thất thanh kêu to, nhưng cũng có kêu lên một tiếng đau đớn thừa dịp y bất thần, đối phương đã nhanh điểm á huyệt của y, làm cho y ngay cả tiếng cầu cứu cũng không thể phát ra.



Kẻ bịt mặt bắt lấy vai y, trầm giọng nói: “Cao tứ công tử, vai của ngươi hình như không sao nhỉ, xem ra vẽ tranh lâu quá, thiếu khuyết thả lỏng, ta giúp ngươi thả lỏng cơ bắp. “



Kẻ bịt mặt chém thẳng con dao vào thống huyệt của Cao Dật Ngọc, đau đến mồ hôi từng hạt từng hạt rơi xuống, tuy không tổn thương gân cốt, nhưng cũng đủ làm cho người ta đau đến lăn lộn trên mặt đất.



“Sư phụ ta nói, kiềm nơi này, sẽ làm cho người ta đau đến chết lên chết xuống, ngươi không la to, có phải không đủ đau? Để ta truyền thêm một chút chân khí thử xem, nghe nói truyền chân khí vào, dù chỉ một chút, người bị truyền chân khí vào sẽ đau đến không thể nôn hết tim phổi ra, ta chưa từng làm qua, không biết sư phục có phải nói ngoa không.”



Mẹ nó, ngươi điểm á huyệt của ta, ta làm sao kêu đau! Cao Dật Ngọc mắng ở trong lòng, đối phương truyền chân khí vào thống huyệt, y đau đến trắng bệch cả mặt, thở phì phò, nếu tâm phế có thể nôn ra được, chỉ sợ y cũng đã sớm nôn hết.



“Cao tứ công tử, ngươi vẽ tranh cũng không cần dùng đến chân, bằng không ta thuê một cỗ xe ngựa cho ngươi ngồi, cho ngươi cả đời không dùng đến chân.”



Ngụ ý là muốn phế hai chân của Cao Dật Ngọc.



Trước kia Cao Dật Ngọc tự phụ võ công cao cường, mặc kệ tình hình nguy hiểm đến đâu đều có thể thoát ra, hơn nữa danh tiếng Tô Châu Cao gia, dám gây phiền toái cho y, đều phải có dũng khí đối nghịch với Tô Châu Cao gia, tự nhiên không dám vuốt râu hùm, cho nên y chưa bao giờ gặp phải cao thủ thủ đoạn độc ác nào. Lúc này y đau đến nước mắt cũng chảy ra.



Tuy Cao Dật Ngọc ác kiệt kiêu căng tác phong khoe khoang, nhưng người Cao gia cũng có khí khái của người Cao gia, có chết cũng không cầu xin tha. Y mở to hai mắt, nhưng không có làm một hành động cầu xin nào cả.



Kẻ bịt mặt hướng đầu gối của y mà đá, thoạt nhìn thì dùng lực rất nhẹ, nhưng Cao Dật Ngọc biết một cước này đủ để đá vỡ ngàn cân cự thạch, huống chi là đầu gối của y.



Xương cốt một chân của Cao Dật Ngọc bị đá rời ra, chân y mềm nhũn, sẽ quỳ trước mặt kẻ bịt mặt, nhưng y vẫn cố chống tay trên mặt bàn phải quỳ trước mặt kẻ khác, thì thà chém đứt đầu y đi chứ y quyết không làm.



Kẻ bịt mặt lại đá y một đá nữa, chân của y hoàn toàn vô lực, chỉ trông chờ vào mặt bàn.



Kẻ bịt mặt lãnh đạm hỏi y: “Cao tứ công tử, vừa rồi ngươi nói rất nhiều mà phải không? Sao giờ lại không nói lấy một câu nào thế!”



Mụ nội nó, chờ sau khi ta phục hồi, sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả. Ánh mắt Cao Dật Ngọc lộ vẻ hung ác.



Nhưng kẻ bịt mặt hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt hung ác của y, ngay tại chỗ Sử Thanh Y liền cho y một cái tát.



Trong mắt Cao Dật Ngọc phun lửa tới nơi, bởi một nam nhân bị kẻ nam nhân chưởng cho cái tát tai, chỉ có thể dùng bốn chữ ‘ vô cùng nhục nhã’ mà hình dung.



Kẻ bịt mặt bất nhân tát tai liền thỏa mãn, hắn đá bay cái bàn, Cao Dật Ngọc mất chỗ dựa, cả người quỳ gối trước mặt kẻ bịt mặt.



Cao Dật Ngọc tức đến phát run, cố tình điểm á huyệt, không có cách nào phát ra tiếng, chỉ có thể khuất nhục bị người quở trách cả đời y chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế, tức giận đến nỗi hận không thể đâm đầu chết đi, với cục diện cầu xin thoát thân này khiến người ta thật không chịu nổi.