[Cao Gia Phong Vân] Phong Lưu Họa Sư Phúc Diện Sửu Nam

Chương 2 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Rốt cuộc Cao Dật Ngọc cũng biết, kẻ bịt mặt này tuy bộ dạng vô cùng xấu xí, vì cái gì mà chủ nhân của hắn vẫn phái hắn đến mời mình.



Người có loại võ công này, bất cứ trang chủ nào đều có thể trọng kim lễ sính, dĩ cầu vị cao thủ tuyệt đỉnh này vì mình mà bán mạng.



Chỉ sợ chính mình đã dính phải kẻ không dễ chọc này.



Chỉ thấy kẻ bịt mặt cười lạnh, “Cao tứ công tử, ngươi tuấn dật vô cùng, lại là nhân vật thiên nhân không tầm thường, lại quỳ gối trước hạ nhân xấu xí xin khoan dung, ta làm sao nhận được đây, không phải chiết sát ta sao?”



Đối phương cười lạnh xong, một cước đá Cao Dật Ngọc bay đến trước cửa, Cao Dật Ngọc đụng nát đạo môn, nằm trên đường đi, các kỹ nữ thét chói tai.



Cả đời Cao Dật Ngọc chưa bao giờ mất mặt như thế này, y xấu hổ đến hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.



Sử Thanh Y chưa từng thấy cảnh khủng khiếp này. Nàng hét ầm lên, kẻ bịt mặt một đá, bút họa của Cao Dật Ngọc thẳng hướng giường của Sử Thanh Y mà bay tới, chiếc giường vỡ tan tác.



Sử Thanh Y ngã trong đám vỡ nát, tư thái hỗn loạn, đâu còn khí phách của danh kỹ đệ nhất thiên hạ, mà một chiêu này càng hiện rõ nội lực thâm hậu của kẻ bịt mặt.



Kẻ bịt mặt thô lỗ khi đề cập tới Cao Dật Ngọc, nắm trên tay, dường như Cao Dật Ngọc chỉ là cái rẻ rách rưới.



Cao Dật Ngọc giận đến đỏ bừng cả mặt, tuy rằng miệng không thể nói, cánh tay trái cùng hai chân đều trật khớp, nhưng tay phải của y còn lành lặn không bị gì, y lôi nhanh cổ áo của kẻ bịt mặt, muốn phong trụ cổ họng của hắn.



Kẻ bịt mặt lạnh nhạt nói: “Cao tứ công tử, chẳng lẽ ngươi muốn ngay cả tay phải cũng bị bẻ gẫy sao?”



Kẻ bịt mặt nói chuyện vô cùng bình tĩnh, thanh âm của hắn linh hoạt kỳ ảo, lộ ra bảy phần hàn ý, ba phần sát khí, ý nếu Cao Dật Ngọc mà động thủ, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình.



Cao Dật Ngọc tuy đang bị kích động, nhưng y đi lại trong chốn giang hồ cũng lâu, tuy võ công không kém, nhưng từ trước đến nay lấy mưu trí làm đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chính mình cùng hắn liều mạng, chỉ sợ không chiếm được tiện nghi.



Tay y chém giữa không trung, thu (bắt) cũng không phải, phách (chém) cũng không, có chút gượng gạo.



Kẻ bịt mặt ngược lại bắt lấy tay phải của y, ném y vào giữa không trung, quăng ra ngoài kỷ viện.



Chỉ thấy trong kỹ viện có tiếng ầm ĩ, nghĩ là sẽ có tai nạn chết người.



Không ngờ được kẻ bịt mặt thân thủ nhanh hơn, hắn chạy ra kỹ viện, bắt được Cao Dật Ngọc, một khác sau lại mất tăm mất tích.



Công phu của hắn như quỷ nhập tràng, rất nhiều người còn tưởng mình thấy quỷ, có người sợ đến mức mặt xanh như tàu lá chuối, nhao nhao như chim thú chạy tán loạn.



Cao Dật Ngọc sợ đến mức cả người toàn là mồ hôi, cả đời y chưa thấy qua võ công quỷ dị như thế. Khi y bị ném ra ngoài, cứ tưởng mình chết chắc, nhưng kẻ bịt mặt lại lao tới bắt lấy cánh tay phải của y, hướng tới phía trước, dường như hắn bay giữa không trung, y sợ đến mức ngay cả thở cũng thở không được.



Bọn họ đi suốt một ngày, từ ban đêm đến ban ngày, lại từ ban ngày đến ban đêm.



Cao Dật Ngọc vừa mệt vừa đói, mặt trời lại nóng, y khát đến độ nước bên trong như bốc hơi hết, hư nhuyễn mặc kệ cho kẻ bịt mặt khiếng y đi.



Mà kẻ bịt mặt tựa hồ biết dung mạo của mình cực xấu, không thích đám người xôn xao, cho nên hắn đi những con đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu mà Cao Dật Ngọc chưa từng đi qua, cuối cùng thì lách đến nơi nào, Cao Dật Ngọc hoàn toàn không biết.



Từ nhỏ Cao Dật Ngọc sống an nhàn sung sướng, trà đến tận tay, cơm dâng tận miệng, cũng không như hiện tại, vừa mệt vừa đói lại vừa khát.
Kẻ bịt mặt làm như không nghe, Cao Dật Ngọc bị phơi nắng đến miệng khô khan, rốt cuộc ngừng không chửi nữa.



Kẻ bịt mặt cười thầm nói: “Miệng ngươi mỏi chưa?”



“Miệng ta chưa mỏi, ta còn muốn chửi mười tám đời tổ tông nhà ngươi, từ đời mười tám đến đời của ngươi, nhưng trước hết ta nghĩ tổ tông của ngươi cũng có dáng dấp khó coi, tốt nhất là vừa hèn vừa xấu như ngươi. Đồ quái dị, ngươi là đồ hèn hạ…”



Kẻ bịt mặt dội nước vào mặt y, Cao Dật Ngọc tức đến muốn xông lên, nhưng bị dây thừng buộc kéo lại.



Kẻ bịt mặt kéo sợi dây đi, không nói một câu thứ hai liền chạy đi, ngay cả nước cũng không cho Cao Dật Ngọc uống.



Cao Dật Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mặt trời càng lúc càng lớn, gió thổi trên đường khô nóng khiến người ta choáng váng, y không được uống nước, bụng lại đói, chân mỏi đến không di động được, ý thức càng lúc càng mơ hồ, nếu không phải dựa vào một chút kiên cường để chống chọi, chỉ sợ y đã sớm ngất đi.



Kẻ bịt mặt dừng bước, đi tới bóng cây, Cao Dật Ngọc thì nằm sấp trên cỏ, cũng đã bất động.



Kẻ bịt mặt ném túi nước tới cạnh tay y.



Cao Dật Ngọc lại thê thẩm thế này, nhưng tự tôn của y vẫn như ngày nào, tuyệt không vì tra tấn mà giảm đi, y cả giận nói: “Ta không phải chó, không nhận đồ bố thí của ngươi.”



Kẻ bịt mặt không để ý đến y, mặt chuyển hứng khác.



Cao Dật Ngọc cầm túi nước, ném lại cho kẻ bịt mặt, “Lấy lại nước của ngươi đi, ngươi cứ uống cho trương bụng, sau đó sinh giòi sinh trùng, đục thủng mặt xấu xí của ngươi.”



Tay của kẻ bịt mặt nhẹ run run, tựa như vì Cao Dật Ngọc nói xấu, làm cho hắn chịu đả kích gấp bội, hắn đứng lên, kéo Cao Dật Ngọc.



Cao Dật Ngọc đã sớm không còn khí lực, y gào thét, bất quá tiếng hét khàn khàn mà yếu ớt, “Làm gì? Quỷ xấu xí, ta sớm biết ngươi thầm mến ta…”



Kẻ bịt mặt xoay người cầm túi nước, vừa vặn Cao Dật Ngọc chửi một nửa, kẻ bịt mặt đơn giản đổ tất cả nước vào miệng y.



Kẻ bịt mặt trút nước xong, cũng không để ý ánh mắt muốn giết người của Cao Dật Ngọc, hắn lại kéo dây thừng, Cao Dật Ngọc bị hắn kéo đi, cũng chỉ có thể đi theo.



Nhưng lần này kẻ bịt mặt đặc biệt đi chậm, tựa hồ biết thể lực của Cao Dật Ngọc đã cạn kiệt, vì thế một trước một sau chậm rãi đi.



Tới đêm, kẻ bịt mặt ăn ngủ tại cánh đồng bát ngát, từ trong bọc nhỏ, hắn lấy ra một khối bánh cưng cứng, chia làm đôi, một nửa ném cho Cao Dật Ngọc.



Cao Dật Ngọc đói bụng đến tay chân rụng rời, cả đời y chưa từng bị bỏ đói thế này y tiếp nhận bánh, cũng không quan tâm bánh lại rơi xuống đât, run run cắn một miếng.



Bất quá mới cắn một cái, y lập tức phun ra.



“Cái này cho chó còn khó ăn, đã thiu ôi, chó của Cao gia bọn ta cũng chê cái này, ngươi cố ý chơi ta sao?” Cao Dật Ngọc chửi ầm lên, đang mắng, chợt giật mình dừng miệng.



Bởi kẻ bịt mặt đang cắn nửa khối bánh khác, rất tự nhiên mà nuốt vào bụng.



“Ngươi mất vị giác sao?” Cao Dật Ngọc không dám tin kẻ bịt mặt lại ăn ngon lành cục bánh bị thiu kia.