[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó

Chương 10 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Đêm qua Cao Dật Linh bị Đàm Thiên Diễn phó túng ‘ái’, lại là lần đầu tiên của hắn, mềm như hoa, buổi sáng thế nào xuống được giường Đàm Thiên Diễn để cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi, tự mình rời giường sơ tẩy, định ra ngoài, đã thấy dược sư Miêu Cương đứng ở trước cửa, Đàm Thiên Diễn nhã nhặn gật đầu một cái với hắn.



Hắn đứng ở cửa, tuyệt không có khả năng là tản bộ nơi này, tuy rằng Đàm Thiên Diễn biết hắn không có địch ý, nhưng trên người hắn truyền đến hơi thở lạnh như băng như đâm vào người, hơn nữa trên người của hắn truyền đến cảm giác, làm cho Đàm Thiên Diễn cảm được người này nhất định không dễ đối phó, gặp phải hắn tuyệt chỉ có hai chữ ‘xúi quẩy’ để hình dung, có thể sẽ muốn chết không được, muốn sống cũng không xong. “Ta có lời nói với ngươi, đi theo ta.” Dược sư nói ngắn gọn, cũng rất có mạnh mẽ.



Đàm Thiên Diễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trực giác có thể có đại sự nói với y, vì thế y gật đầu, đi theo dược sư ra phía sau.



Dược sư ngừng lại ở một nơi vắng vẻ của Trần gia, Đàm Thiên Diễn ở phía sau hắn dừng lại, dược sư quay đầu nói: “Nữ nhân mang thai kia là tỷ tỷ của ngươi?”



Đàm Thiên Diễn không biết hắn hỏi chuyện này làm gì, nhưng y vẫn gật đầu. “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”



“Tỷ tỷ ngươi sinh non, bất quá thai nhi kia vốn phải sảy, lại miễn cưỡng giữ lại, đúng không?”



Đàm Thiên Diễn vô cùng giật mình, xem ra người này được xưng là dược sư của Miêu Cương cũng không phải là hư danh.



Y cố sức gật đầu. “Ta có nghe Cao Dật Linh nói qua, là hắn dùng cổ hộ mệnh tặng cho tỷ tỷ của ta.”



Dược sư nhíu mày, “Ta vốn không thích quản chuyện, cũng không muốn cứu người Trung Nguyên, nhưng nhìn khí sắc của tỷ tỷ ngươi, liền đoán là do Cao Dật Linh làm, họa của người Miêu Cương gây ra, tự nhiên do ta giải quyết. Tiểu hài tử này, cái gì cũng không biết mà còn làm bậy cổ của hắn ăn chính là máu của hắn, đến lúc bỏ vào trong bụng người khác bảo trụ đứa bé của người khác, làm sao có thể không có chuyện. Chuyện kia đã bao lâu?”



Đàm Thiên Diễn nghe hắn nói thận trọng như thế, cũng không khỏi khẩn trương.



“Làm sao? Thai nhi của tỷ tỷ ta sẽ xảy ra chuyện sao?”



“Thai nhi của tỷ tỷ ngươi không có chuyện gì, nhưng tỷ tỷ ngươi thì có chuyện. Loại cổ bảo mệnh này chỉ lo nuôi dưỡng chính mình, không để ý người khác, nếu là đơn độc một thân thể, liền hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu là ký sinh trên thân của người khác, đối với thân thể của kí chủ mà nói là gánh nặng quá lớn. Mà loại cổ này chẳng những khó kiếm, lại càng khó giải quyết, chỉ có thể thả lại trên người của Cao Dật Linh, hy vọng thời gian chưa đủ lâu để nó cùng đứa bé hợp thành một.”



Nghe hậu quả nghiêm trọng như thế, tim của Đàm Thiên Diễn đều run lên. “Không quá hai tháng, có biện pháp có thể cứu sao?”



“Có, lúc lệnh tỷ sinh, Cao Dật Linh đứng bên người nàng, ta đem cổ dẫn tới trên người hắn.”



Đàm Thiên Diễn đau đầu, với tình trạng căm thù đến xương tủy của Đàm Vận Nguyệt đối với người Cao gia mà nói, làm sao có thể lúc nàng sinh, để cho Cao Dật Linh đứng bên cạnh.



“Không có cách nào khác sao?”



“Không có, nếu không tự ngươi nghĩ cách đi. Thân thể của Cao Dật Linh đã không có việc gì, ngày mai ta phải về Miêu Cương, sau hai ngày tỷ tỷ ngươi sinh, nếu nàng không đáp ứng, ngày mai ta đi, sống chết của đứa nhỏ cùng ta không quan hệ.”



Nói xong, hắn quay đầu bước đi, cá tính hắn lạnh lùng, không nghĩ cùng Đàm Thiên Diễn nói chuyện lâu đến thế.




Hoàn toàn bất giác mình như nương tử hung hãn hỏi tướng công của mình có ngoại tình hay không, Cao Dật Linh rống to.



Nhưng Đàm Thiên Diễn kêu oan kêu đến càng dữ dội: “Trời đất chứng giám, làm sao ta dám làm như vậy, ta có ngươi còn chưa đủ sao? Hơn nữa tinh lực nam nhân có hạn, nếu nửa tháng nay ta đều đi tìm người làm loạn, hôm nay tuyệt đối không có tinh cực cùng ngươi một chỗ.” Đàm Thiên Diễn làm ra vẻ bộ dạng mình nói sai.



Ánh mắt Cao Dật Linh hung ác vuốt hạ thân của y, dán vào thân thể của hắn nói: “Hôm nay ta muốn làm.”



Đàm Thiên Diễn vội vàng lắc đầu. “Ngươi không phải sợ đau sao? Ta nghĩ hôm nay không tốt, nóng chết đi được, hai người dính vào nhau sao chịu được như thế? Đây cũng là rìa nước ngoại thành, không được tốt?”



Cao Dật Linh tức giận nói: “Mặc kệ, hôm nay ta phải làm, hơn nữa là bây giờ, ngươi không làm, ta sẽ đánh ngươi.”



“Sao ngươi hung như thế?”



Sắc mặt Cao Dật Linh xanh mét. “Ta chỉ hỏi ngươi có làm hay không?”



Đàm Thiên Diễn ôm eo của hắn. ” Là ngươi cầu ta làm, chút nữa không được kêu đau rồi không làm.”



Giọng của Cao Dật Linh rất lớn: “Hôm nay cho dù ta đau chết, cũng muốn ngươi làm.”



Đàm Thiên Diễn nở nụ cười, vuốt tóc hắn. “Ta làm sao để ngươi đau chết? Hôm nay muốn ngươi thét đến không có tiếng, Mở hai chân ra, ta muốn yêu ngươi.”



Đàm Thiên Diễn cười rất vui vẻ. “Tin ta không cùng người khác làm loạn chưa? Đều với ngươi làm đến chiều.”



Tuy rằng toàn thân Cao Dật Linh không còn khí lực, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, hắn hồ nghi nói: “Sao ta có cảm giác bị lừa?”



(Đúng là em bị lừa mà =)))



(Beta: là chuẩn không cần chỉnh =)))



Đàm Thiên Diễn đè nén tiếu ý trên mặt mình, y ôm lấy hắn, ngọt ngào hôn hắn. “Phải không? Ai to gan như vậy dám lừa ngươi thông minh như vậy, chẳng phải không muốn sống nữa?”



Y nói rất ngọt ngào, Cao Dật Linh cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng ít nhất biểu hiện hôm nay cũng khẳng định y không làm loạn sau lưng hắn, hắn an tâm ôm lấy Đàm Thiên Diễn. “Ta mệt quá, để cho ta ngủ một chút.” Nói xong, hắn nằm ở trên đùi của Đàm Thiên Diễn ngủ.



Đàm Thiên Diễn yêu thương gạt nhưng cọng tóc rối trên mặt hắn, trên mặt lại có nụ cười đắc ý cùng thỏa mãn, làm cho người ta biết kỳ thật đối với sự quỷ quyệt hôm nay có thể thực hiện được phi thường đắc ý.