[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó

Chương 9 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Đàm Thiên Diễn trở về phòng ngủ, nhưng vẫn cảm thấy hết thảy như một giấc mộng, y lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được mãi đến nửa đêm, y cảm thấy có cái gì đó ấm ấm trong ngực mình, y hoảng sợ, lập tức tỉnh lại, nhìn xuống, mới phát hiện là Cao Dật Linh.



“Cao Dật Linh?”



Cao Dật Linh xoa xoa mắt, khàn khàn nói: “Đàm Thiên Diễn, ngủ trong lòng của ngươi thật thoải mái ác.”



Tuy rằng Đàm Thiên Diễn có cảm giác động tâm với tính thích làm nũng của hắn, nhưng y càng lo lắng là chuyện khác. “Ngươi không giận ta sao?”



Tay của Cao Dật Linh sờ xuống, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, không đoán được hắn đang làm chuyện gì.



Cả thân của Đàm Thiên Diễn cứng đờ, hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa ngay cả nói cũng không nên lời. “Ngươi…ngươi…đang làm gì đó?”



“Còn nói được ra lời, vậy còn chưa đủ, ta đây càng tò mò.” Cao Dật Linh cười khẽ.



Đàm Thiên Diễn hổ rống một tiếng, lời nói run rẩy: “Đừng…đừng…đừng loạn…đến…”



“Như vậy mới gọi là làm càn.”



Quyến rũ động lòng người như vậy, trên thế gian có mấy nam nhân chịu được, Đàm Thiên Diễn nắm lấy bờ vai của hắn, hô hấp ồ ồ. ” Đủ rồi… Cao Dật Linh…Đứng lên…Đủ rồi.”



“Thật sự đủ sao?”



Đàm Thiên Diễn không chịu nổi Cao Dật Linh dịu dàng đáng yêu như vậy, trong nháy mắt bùng nổ…



Đàm Thiên Diễn nhìn hắn, đối với hành vi chủ động cầu hoan này làm y rợn đến cực điểm, ngược lại thật sự không biết sẽ nói gì với hắn.



Ngược lại Cao Dật Linh ôm lấy y, lại cười ngọt ngào: “Ngươi nói, bây giờ ta có giận ngươi hay không? Nếu còn giận như lời của ngươi, thì ta đã sớm cắn rớt cái nơi kia.”



Với tính khí cùng thủ đoạn của Cao Dật Linh, đích xác rất có thể sẽ làm ra chuyện này. Đàm Thiên Diễn nhịn không được nói: “Giống như đang nằm mơ, ngươi không giận ta?”




Nhìn Cao Dật Linh ngọt ngào đến khiến người ta muốn nuốt hắn vào, hiện tại Đàm Thiên Diễn nào có tâm tình nói chuyện, toàn bị tâm hắn đều đặt vào động tác vừa cắn vừa liếm kia của Cao Dật Linh. Y điều tiết hô hấp, hết sức tự kiềm nói: “Ghen đến muốn giết Lâm Chỉ Chính, sau đó ném ngươi lên giường, hôn chết ngươi.”



“Thật sao? Ta chỉ coi Lâm Chỉ Chính là ca ca mà thôi, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”



Đầu của Cao Dật Linh đi xuống, hôn lên rốn của y, làm cho Đàm Thiên Diễn nhanh chóng thở không nổi.



Đàm Thiên Diễn không biết bị hắn liếm nhẹ như vậy, cái loại cảm giác vui sướng này liền làm cho toàn thân y thoải mái. “Ngươi học cái này ở đâu?” Y bình khí hỏi, sau đó ánh mắt lộ vẻ hung ác. “nếu là học cùng nam nhân khác, ta sẽ không tha thứ cho nam nhân kia.”



“Không phải, ta đọc trong sách. Ta xem rất nhiều sách, muốn học mấy chiêu dụ dỗ ngươi, nếu không ngươi là cái loại hoa hoa công tử, nhất định rất nhanh sẽ ngắm trúng nữ nhân khác ta muốn ép ngươi đến không còn tinh lực nhìn nữ nhân khác, trong đầu chỉ có nghĩ đến ta. Hiện tại trong đầu ngươi có thầm nghĩ đến ta hay không?”



Đàm Thiên Diễn phản áp trụ hắn, Cao Dật Linh lên tiếng cười. “Đáng ghét, ngươi không thể áp ta! Ta muốn cho ngươi cảm thấy thực thoái mái, sau đó ngươi sẽ không rời ta, sau đó yêu ta yêu đến không có ta là không được…”



Hắn còn chưa nói xong, Đàm Thiên Diễn liền lấp kín cái miệng của hắn, đó là một nụ hôn vô cùng bá khí (thô bạo, ngang ngược), hôn đến hắn nói không ra lời.



Cao Dật Linh bị y hôn đến cả mặt ửng đỏ, môi sưng đỏ gắt giọng: “Ngươi thế nào mỗi lần đều hôn người như vậy, miệng của ta bị ngươi cắt đứt.”



“Ta đợi một lát sẽ cho ngươi cắn lại.” (Đồ quỷ nà, làm hư con nít rồi:”>) Đàm Thiên Diễn phiến tình ghé vào tai hắn nói: “Hơn nữa hoa hoa công tử thích làm tình nhân của hắn thoải mái đến nói không ra lời, làm cho tình nhân của hắn cả ngày chỉ nghĩ đến hắn.”



Cao Dật Linh đã muốn đỏ mặt, hơi thở của Đàm Thiên Diễn lại thổi vào lỗ tai mẫn cảm của hắn, làm cho hắn ngâm khẽ một tiếng cười. “Ngứa quá.”



“Có ngứa nữa không?” Đàm Thiên Diễn vuốt lỗ tai của hắn, trượt xuống cổ, vạch trần y phục của hắn, từng cái từng cái được cởi ra.



Cao Dật Linh loạn kêu lên: “Không được, ta cũng muốn cởi của ngươi, chỉ có ngươi cởi của ta, không công bằng.”



“Đừng ồn ào, ngoan ngoan nằm xuống, ta muốn hảo hảo nhìn ngươi.”



Y lại hôn, lại nụ hôn bá khí làm cho Cao Dật Linh không có thời gian nói chuyện. Rốt cuộc Đàm Thiên Diễn phát hiện biện pháp trị Cao Dật Linh, hơn nữa biện pháp này chính y cũng rất thích, càng có thể làm cho Cao Dật Linh không có thời gian hỏi lung tung, y quyết định về sau phải dùng thường xuyên biện pháp này.