[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó

Chương 4 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Cao Dật Linh bị phiền chết được, vì sao khi hắn đến kinh thành, đụng tới đụng lui toàn những kẻ thèm muốn sắc đẹp của hắn còn Đàm Thiên Diễn người mà hắn muốn đối phương thèm nhỏ dãi chính mình, lại cố tình không thấy sắc đẹp của mình.



Lúc này hắn đã phiền chết đi được, hơn nữa tâm tình của hắn tồi tệ cùng cực, vì thế lửa bốc lên đầu tức giận mắng: “Cút ngay cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.”



Cao Dật Linh nhỏ yếu như vậy, bên cạnh Tiền Vận Đạo lại nhiều người như vậy, căn bản không sợ tiếng gầm của Cao Dật Linh, chỉ nghĩ Cao Dật Linh là tự tráng thanh thế mà người của khách *** này cũng vì sợ Tiền Vận Đạo, người nào có thể trốn thì trốn tức khắc, không ai dám báo quan.



“Ngoan ngoãn, lại đây, để cho ta hôn một cái.”



“Đừng có đưa cái mặt bẩn thỉu của ngươi tới đây, còn nữa, mùi trên người các ngươi ghê tởm chết đi được, nếu không phải sủng vật của ta không có ở đây, há lại để các ngươi khi dễ ta.”



Tiền Vận Đạo đưa mắt ra hiệu, một đám người bên cạnh lập tức giữ Cao Dật Linh lại.



Cao Dật Linh bị ép lùi đến sát giường, tức giận nói: “Bọn ngươi là đồ cặn bã, cút hết cho ta, lão hổ không phát uy, các ngươi tưởng ta là mèo ốm.”



Tiền Vận Đạo cởi vạt áo, liền muốn sát lại cưỡng gian Cao Dật Linh, lại nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết tiếng kêu kia là thê lương như thế, làm cho người ta nghe mà không khỏi run cầm cập, hơn nữa lại là tiếng kêu thảm thiết của đám nam nhân.



Tiền Vận Đạo ngước đầu, phát hiện đám thủ hạ vừa rồi đè Cao Dật Linh, tất cả đều nằm trên mặt đất kêu rên thảm thiết, có người ôm tay, có ngươi ôm chân, có người ôm bụng, ôm đầu đập đập đến chảy máu.



Tiền Vận Đạo không biết chuyện gì xảy ra, nhưng dù cho ai nhìn thấy đám nam nhân cường tráng đập đầu xuống đất, chảy một vũng máu, cũng sẽ không tự chủ mà toàn thân sợ hãi.



Tiền Vận Đạo lui về sau từng bước, Cao Dật Linh chỉnh chỉnh y sam, cười ngọt ngào nói: “Không phải ngươi muốn cưỡng gian ta sao? Ta đang đợi ngươi a!”



Tiền Vận Đạo bị hù đến tán vía, hắn ngập ngừng nói: “Không có, ta không có…”



“Không có cái rắm ngươi! Làm gì? Sao bỗng nhiên không muốn ta, chê ta không xinh đẹp sao?”



Tiền Vận Đạo chỉ e hắn sẽ đối phó với mình, hắn thuận theo lời của Cao Dật Linh, giọng không ngừng run rẩy: “Đúng, bộ dạng ngươi không đẹp.”



Nghe câu đó, Cao Dật Linh thưởng cho hắn một cái tát, “Bộ dáng ta không đẹp? Mắt ngươi mù như cái tên Đàm Thiên Diễn sao? Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ta đẹp hay không đẹp?”



“Đẹp, phi thường đẹp.”



Nghe lời hắn nói, Cao Dật Linh lại càng tức giận, hắn lại cho Tiền Vận Đạo vài cái tát tai.



“Ta đẹp mà kẻ cặn bã như ngươi dám nhìn sao? Ngươi vừa rồi nhìn ta bao lâu? Ngay cả ta đây là tổ tông của ngươi cũng dám loạn nhìn, lá gan của ngươi cũng lớn đó.”



Nói khó coi cũng không được, nói xinh đẹp cũng không xong, Tiền Vận Đạo sợ đến mức tè ra quần.



“Ta… Ta không nhìn nhiều đâu.”



“Ta hỏi ngươi nhìn bao lâu, ngươi cho ta đang giỡn sao. Hỗn đản! Ta ghét nhất bị nói là người không thành thật, hoạn ngươi rồi nói sau.”



Tiền Vận Đạo bảo vệ bộ phận quan trọng của mình, quỳ xuống van cầu nói: “Tha cho ta, đại gia, xin ngươi tha cho ta. Ta có mắt không thấy thái sơn, không biết tổ gia gia ngươi đến nơi này, ta tự vả miệng, ta tự đánh mình…” Hắn liền tát vài cái, đánh vài miếng.



Cao Dật Linh lấy ống trúc từ trong ngực ra, hướng người của Tiền Vận Đạo đánh trong ống trúc kia lại nhảy ra con vật gì đó, tiến tới người của Tiền Vận Đạo, sau đó tiến vào da tay của hắn.



Cái kia thật quỷ dị cực điểm, Tiền Vận Đạo sợ hãi đến phát run, quỳ xuống chân của Cao Dật Linh dập đầu. “Gia gia, tha cho ta, bạc trên người của ta đều cho ngươi, toàn bộ đều cho ngươi, chỗ này có gần ngàn hai.”



“Ngươi cho ta là ăn mày sao? Mấy ngàn lượng kia muốn tống cổ ta sao?”
Đàm Vận Nguyệt nhắc đến Cao gia, hận ý trên mặt bất cứ là ai cũng có thể nhìn ra còn Đàm Thiên Diễn đem khuôn mặt của huynh đệ Cao gia trong trí nhớ chồng lên mặt của Cao Dật Linh, quả nhiên cực kỳ tương tự.



“Ta là người của Cao gia Tô Châu thì thế nào? Ngươi rất kỳ quái, Đàm Vận Nguyệt, chuyện đã qua lâu như vậy, tột cùng thì ngươi hận cái gì? Nhị ca ta chính là lãnh đạm, hắn không chỉ là đối với ngươi, hắn đối với mọi người đều như vậy, hắn chính là người có cá tính chết tiệt thế. Ngươi cho là hắn nhìn thấy ngươi không tốt, trong lòng hắn sẽ sống tốt sao? Hắn cũng hy vọng ngươi hạnh phúc, hắn biết hắn chính là người không thể mang đến hạnh phúc cho ngươi, cho nên mới không để ý tới ngươi, hy vọng ngươi nhanh hết hy vọng, đây chỉ là ôn nhu của hắn đối với ngươi.”



“Ngươi bớt nói nhảm đi, ngươi thừa nhận ngươi là người của Cao gia Tô Châu? Hôm nay ta sẽ giết ngươi.”



Muốn giết thì cứ giết, Cao Dật Linh không đánh trả, ngược lại Đàm Thiên Diễn khẩn cấp bắt lấy tay của Đàm Vận Nguyệt, cầu nói: “Tỷ tỷ, buông tay, tỷ sẽ làm cho hắn bị thương, chờ đến lúc nói rõ ràng.”



Đàm Vận Nguyệt căm tức Đàm Thiên Diễn. “Ngươi che chở cho hắn sao? Hắn mê hoặc tim của ngươi sao? Ngươi không có hắn thì không được?”



Đàm Thiên Diễn bị nàng nói như thế, không khỏi tức giận nói: “Tỷ để ta đi nơi nào? Tỷ tỷ, tỷ ngồi xuống đi, hiện nay thân này không phải của một mình tỷ, tỷ có đứa con, huống hồ tỷ phu ở bên cạnh.”



Đàm Vận Nguyệt đã giận đến không nói không lựa lời: “Hắn ở bên cạnh thì thế nào, ta lại không thương hắn, gả cho hắn là quá tiện nghi cho hắn, bằng không ngươi cho là hắn xứng với ta sao? Hôm nay ta chính là muốn giết người Cao gia này…”



Đương nhiên Đàm Thiên Diễn biết tỷ tỷ xúc động quá, nhưng là tỷ phu ở bên cạnh, nghe lời nói này mà không tan nát cõi lòng thế mới lạ, Đàm Thiên Diễn tức giận nói: “Tỷ sao lại nói khó nghe…”



Cao Dật Linh đi đến trước mặt của Đàm Vận Nguyệt nói: “Ngươi muốn giết cứ giết, bất quá lúc trước nhị ca ta không có cưới ngươi, lại không công khai nói không yêu ngươi. Lấy ngươi là nể mặt cho ngươi, hôm nay tướng công của ngươi nếu thật sự âu yếm ngươi, hắn cũng tan nát cõi lòng nếu hắn nghe như thế sau đó không thương ngươi, đó cũng là ngươi làm cho hắn không có cách yêu ngươi, cũng là ngươi làm cho hắn thống khổ.”



Đàm Vận Nguyệt ngẩn ra, Trần Sinh Tài một tay che mặt, lặng lẽ tiêu soái đi ra ngoài, khóe mắt chảy lệ.



Đàm Vận Nguyệt căm tức Cao Dật Linh liếc một cái, thuận kiếm còn cầm trong tay.



Cao Dật Linh nói: “Ngươi là muốn giết ta, hay là muốn đuổi theo tướng công của ngươi? Chính ngươi lựa chọn đi!”



Đàm Vận Nguyệt cầm kiếm trong tay run rẩy, cuối cùng nàng phẫn hận đẩy Cao Dật Linh ra, bỏ thanh kiếm lại sau, vội vàng đuổi theo Trần Sinh Tài.



Đàm Thiên Diễn cũng che mặt, phiền toái nói: “Nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra? Cao gia Tô Châu chỉ có năm huynh đệ, tuổi lão ngũ nhỏ nhất cũng lớn hơn ngươi, cho nên…”



“Ta là lão lục Cao gia, người nhỏ nhất.” Cao Dật Linh thản nhiên nói.



“Ngươi nói bậy gì đó? Cao gia chỉ có năm huynh đệ, người trong thiên hạ cũng biết.”



“Người trong thiên hạ đều biết Cao gia có năm huynh đệ, bởi vì người thứ sáu đã chết oan chết uổng hơn mười năm trước, cho nên không có ai biết ta Cao Dật Linh.”



Chịu không nổi hắn nói hưu nói vượn, Đàm Thiên Diễn trách mắng: “Nếu hơn mười năm trước ngươi đã chết, vậy làm sao hôm này có thể đứng đây nói chuyện với ta?”



Cao Dật Linh thản nhiên nói: “Bởi vì khi đó gặp được thần tử Miêu Cương, thần tử của Miêu Cương lớn hơn ta vài tuổi, hắn là người tốt lắm, vả lại người có thần lực. Ta vì tai họa bất ngờ mà chết, cũng không phải nhất định chết lúc đó, cho nên tay hắn đặt trên đầu của ta, ta liền sống dậy nhưng đó là tính mạng vay mượn, cho nên ta sống bất quá đến mười tám tuổi. Năm nay ta đã mười bảy tuổi, ta sắp chết, thần tử chỉ thị ta đến chờ một người, nếu người kia yêu ta, yêu đến nguyện ý chết vì ta, ta mới có thể sống sót.”



Đàm Thiên Diễn nghĩ Cao Dật Linh đang nói dối, cho nên chụp cái bàn tức giận nói: “Tất cả đều là nói hưu nói vượn, loại yêu ngôn mê hoặc người mà ngươi cũng dám nói! Cao Dật Linh, ngươi sẽ không nói người kia chính là ta đi?”



Cao Dật Linh không nhằm vào câu hỏi của Đàm Thiên Diễn trả lời, chỉ thẳng ngó hắn nhìn, lại nói: “Nếu ngươi không yêu ta, ta đây thế nào cũng không thể yêu cầu ngươi yêu ta, nhưng ta lớn lên ở Miêu Cương, cũng như người Miêu Cương rất đơn thuần, cũng rất si tình, lúc ta còn chưa gặp ngươi, thì ta đã yêu ngươi. Nếu ngươi yêu ta, ta sẽ rất vui vẻ, ta sẽ đem tất cả hết thảy để yêu ngươi nếu ngươi không yêu ta, vậy ta sẽ rời đi nếu ngươi không yêu ta mà lừa gạt ta, ta đây có chết cũng muốn giết ngươi.”



Ngữ khí của Cao Dật Linh bình thản, nhưng đầy tình cảm sâu như biển, khiến cho tim của Đàm Thiên Diễn rơi vào kích động.



Y nhìn Cao Dật Linh tuấn mỹ đáng yêu đi đến trước mặt mình, kiễng mũi chân, hôn lên môi y, thân thể gắt gao dán lên y.



“Ta yêu ngươi, Đàm Thiên Diễn, từ một năm trước đã yêu ngươi, ta vốn nghĩ nếu ta không thích người mà thần tử chỉ thị, ta có chết cũng không để cho người kia chạm đến ta dù chỉ một chút nhưng sau khi ta luyện vu thuật kia, nghe được giọng của ngươi cùng người khác nói chuyện, liền cảm giác ngươi rất thú vị, ta nghĩ lúc gặp ngươi nói gì, phải lập bẫy ngươi thế nào, làm cho ngươi thèm muốn ta… Đàm Thiên Diễn, ta yêu ngươi như vậy, yêu đến trong đầu ta không thể dung được người khác, ta hy vọng có thể hơn nữ nhân kia khi gặp ngươi, vậy ngươi sẽ biết kỳ thật ngươi muốn cùng ta một chỗ, mà không phải cùng thượng thư tiểu thư một chỗ.”